Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 113
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 113Bảo Thần Tướng Trấn Quốc lùi một bước?La Vạn Sơn tỏ vẻ khổ sở, trong lòng không biết đã mắng Mạc Thư Vân biết bao nhiêu lần rồi.“Hay lắm!”Bốp bốp bốp!Tiếng vỗ tay rõ to vang lên kết hợp với bầu không khí lạ thường, càng thêm quái lạ.Sở Bắc vừa vỗ tay vừa khẽ cười.Vẻ mặt của anh khiến người ta không nhìn thấu được.Nhưng La Vạn Sơn đã toát mồ hôi đến mức nhỏ tí tách xuống nền.“Viết hay lắm, nhưng đưa cho một kẻ thù như tôi quả là đáng tiếc”.Nói rồi Sở Bắc phất tay.Bức tranh chữ đó bay về phía La Vạn Sơn.La Vạn Sơn vô thức giơ tay ra nhận lấy.Bức tranh hoàn chỉnh lập tức biến thành tro bụi.La Vạn Sơn gần như không kịp phản ứng, trong tay chỉ còn lại một đống tro tàn.Cả sảnh lớn đều vô cùng kinh ngạc.Hành động này của Sở Bắc đã hoàn toàn khiến tất cả người nhà họ La kinh ngạc.Không để họ phản ứng lại, Sở Bắc lại nói.“Mạc Thư Vân! Tôi cho ông hai mươi phút mời ông ta đến đây”.Giọng điệu bình thản, như có vẻ trêu chọc.Khóe môi Sở Bắc ngậm cười, bình tĩnh vững vàng.Không hề nhìn ra được suy nghĩ lúc này của anh.Còn La Vạn Sơn cúi gằm mặt, mồ hôi chảy vào mắt cũng không dám lau đi.Hành động này của Mạc Thư Vân rõ ràng là khiêu khích Sở Bắc.Lần này không chỉ nhà họ La mà e rằng đến cả Mạc Thư Vân cũng khó mà yên thân.“Đi đi. Ông còn 19 phút nữa”. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Vẻ mặt Sở Bắc vẫn như cũ, chỉ có điều ngón trỏ khẽ khàng gõ tay vịn.Có vẻ đang đếm ngược.“Muộn một giây, nhà họ La bị giết cả họ”.Ba chữ giết cả họ vừa thốt ra, dù La Vạn Sơn hay con cháu của nhà họ La đều chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo tràn lên từ chân đến mặt, xộc thẳng vào não.Rõ ràng là đầu thu, không khí dường như còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông.“Vâng, vâng, vâng, tôi đi ngay đây, tôi đi ngay…”.La Vạn Sơn không dám nán lại, gần như là cuống cuồng chạy ra khỏi đại sảnh.Hai mươi phút đã là rất eo hẹp rồi.Nếu muộn một giây, nhà họ La chắc chắn khó tránh được việc phải chết.La Vạn Sơn vừa đi thì Sở Bắc tựa vào ghế chợp mắt.Dáng vẻ như việc không liên quan gì đến mình.
Chương 113
Bảo Thần Tướng Trấn Quốc lùi một bước?
La Vạn Sơn tỏ vẻ khổ sở, trong lòng không biết đã mắng Mạc Thư Vân biết bao nhiêu lần rồi.
“Hay lắm!”
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay rõ to vang lên kết hợp với bầu không khí lạ thường, càng thêm quái lạ.
Sở Bắc vừa vỗ tay vừa khẽ cười.
Vẻ mặt của anh khiến người ta không nhìn thấu được.
Nhưng La Vạn Sơn đã toát mồ hôi đến mức nhỏ tí tách xuống nền.
“Viết hay lắm, nhưng đưa cho một kẻ thù như tôi quả là đáng tiếc”.
Nói rồi Sở Bắc phất tay.
Bức tranh chữ đó bay về phía La Vạn Sơn.
La Vạn Sơn vô thức giơ tay ra nhận lấy.
Bức tranh hoàn chỉnh lập tức biến thành tro bụi.
La Vạn Sơn gần như không kịp phản ứng, trong tay chỉ còn lại một đống tro tàn.
Cả sảnh lớn đều vô cùng kinh ngạc.
Hành động này của Sở Bắc đã hoàn toàn khiến tất cả người nhà họ La kinh ngạc.
Không để họ phản ứng lại, Sở Bắc lại nói.
“Mạc Thư Vân! Tôi cho ông hai mươi phút mời ông ta đến đây”.
Giọng điệu bình thản, như có vẻ trêu chọc.
Khóe môi Sở Bắc ngậm cười, bình tĩnh vững vàng.
Không hề nhìn ra được suy nghĩ lúc này của anh.
Còn La Vạn Sơn cúi gằm mặt, mồ hôi chảy vào mắt cũng không dám lau đi.
Hành động này của Mạc Thư Vân rõ ràng là khiêu khích Sở Bắc.
Lần này không chỉ nhà họ La mà e rằng đến cả Mạc Thư Vân cũng khó mà yên thân.
“Đi đi. Ông còn 19 phút nữa”. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vẻ mặt Sở Bắc vẫn như cũ, chỉ có điều ngón trỏ khẽ khàng gõ tay vịn.
Có vẻ đang đếm ngược.
“Muộn một giây, nhà họ La bị giết cả họ”.
Ba chữ giết cả họ vừa thốt ra, dù La Vạn Sơn hay con cháu của nhà họ La đều chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo tràn lên từ chân đến mặt, xộc thẳng vào não.
Rõ ràng là đầu thu, không khí dường như còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông.
“Vâng, vâng, vâng, tôi đi ngay đây, tôi đi ngay…”.
La Vạn Sơn không dám nán lại, gần như là cuống cuồng chạy ra khỏi đại sảnh.
Hai mươi phút đã là rất eo hẹp rồi.
Nếu muộn một giây, nhà họ La chắc chắn khó tránh được việc phải chết.
La Vạn Sơn vừa đi thì Sở Bắc tựa vào ghế chợp mắt.
Dáng vẻ như việc không liên quan gì đến mình.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 113Bảo Thần Tướng Trấn Quốc lùi một bước?La Vạn Sơn tỏ vẻ khổ sở, trong lòng không biết đã mắng Mạc Thư Vân biết bao nhiêu lần rồi.“Hay lắm!”Bốp bốp bốp!Tiếng vỗ tay rõ to vang lên kết hợp với bầu không khí lạ thường, càng thêm quái lạ.Sở Bắc vừa vỗ tay vừa khẽ cười.Vẻ mặt của anh khiến người ta không nhìn thấu được.Nhưng La Vạn Sơn đã toát mồ hôi đến mức nhỏ tí tách xuống nền.“Viết hay lắm, nhưng đưa cho một kẻ thù như tôi quả là đáng tiếc”.Nói rồi Sở Bắc phất tay.Bức tranh chữ đó bay về phía La Vạn Sơn.La Vạn Sơn vô thức giơ tay ra nhận lấy.Bức tranh hoàn chỉnh lập tức biến thành tro bụi.La Vạn Sơn gần như không kịp phản ứng, trong tay chỉ còn lại một đống tro tàn.Cả sảnh lớn đều vô cùng kinh ngạc.Hành động này của Sở Bắc đã hoàn toàn khiến tất cả người nhà họ La kinh ngạc.Không để họ phản ứng lại, Sở Bắc lại nói.“Mạc Thư Vân! Tôi cho ông hai mươi phút mời ông ta đến đây”.Giọng điệu bình thản, như có vẻ trêu chọc.Khóe môi Sở Bắc ngậm cười, bình tĩnh vững vàng.Không hề nhìn ra được suy nghĩ lúc này của anh.Còn La Vạn Sơn cúi gằm mặt, mồ hôi chảy vào mắt cũng không dám lau đi.Hành động này của Mạc Thư Vân rõ ràng là khiêu khích Sở Bắc.Lần này không chỉ nhà họ La mà e rằng đến cả Mạc Thư Vân cũng khó mà yên thân.“Đi đi. Ông còn 19 phút nữa”. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Vẻ mặt Sở Bắc vẫn như cũ, chỉ có điều ngón trỏ khẽ khàng gõ tay vịn.Có vẻ đang đếm ngược.“Muộn một giây, nhà họ La bị giết cả họ”.Ba chữ giết cả họ vừa thốt ra, dù La Vạn Sơn hay con cháu của nhà họ La đều chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo tràn lên từ chân đến mặt, xộc thẳng vào não.Rõ ràng là đầu thu, không khí dường như còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông.“Vâng, vâng, vâng, tôi đi ngay đây, tôi đi ngay…”.La Vạn Sơn không dám nán lại, gần như là cuống cuồng chạy ra khỏi đại sảnh.Hai mươi phút đã là rất eo hẹp rồi.Nếu muộn một giây, nhà họ La chắc chắn khó tránh được việc phải chết.La Vạn Sơn vừa đi thì Sở Bắc tựa vào ghế chợp mắt.Dáng vẻ như việc không liên quan gì đến mình.