Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 117

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 117Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ngờ vực.Nhà họ Lạc, lại là nhà họ Lạc.Chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì đến họ sao?Mạc Thư Vân có vẻ đã tức giận đến mụ đầu rồi, ông ta nhìn La Vạn Sơn.“Đi trước dẫn đường đi, hôm nay tôi phải đích thân đến gặp thằng nhóc kiêu căng đó”.“Vâng vâng! Mời ông Mạc”.La Vạn Sơn vội làm động tác mời, trong mắt lóe lên tia oán giận.Mạc Thư Vân, người thích giữ thể hiện quá mức.Đến nỗi ông ta chỉ dùng một chút khiêu khích, ông ta đã bị lừa.“Ông lão, cứ đợi đi, để xem lát nữa ông còn kiêu ngạo thế nào”.…Nhà họ La, thời gian cứ dần trôi.Bầu không khí ngày càng nặng nề.La Vạn Thủy cứ một lúc lại lau mồ hôi, đã không đợi được nữa rồi.Những người khác trong gia tộc này càng không chịu nổi nữa, nếu không phải vì quá sợ Sở Bắc thì chân cũng đã không đứng nổi nữa rồi.Cả đại sảnh chỉ có tiếng ngón tay Sở Bắc gõ vào tay vịn.Nhưng ngay sau đó âm thanh này cũng bỗng dưng dừng lại.“Hết thời gian rồi! Tiếc quá”.Sở Bắc khẽ lắc đầu, không nghe ra được cảm xúc gì.Ba nghìn sáu trăm người!Không nhiều cũng không ít!Nhưng La Vạn Sơn vẫn chưa về.“Đây, đây…”Không biết tại sao La Vạn Thủy bỗng có linh cảm không ổn.Không thể nói rõ nhưng lại khiến người ta lo sợ.“Cậu Sở, họ La xin cầu kiến”.Cũng đúng lúc này, giọng La Vạn Sơn vang lên từ ngoài cửa.Mọi người đều đồng loạt nhìn sang.Khi nhìn thấy Mạc Thư Vân ở phía sau La Vạn Sơn, ai nấy cũng đều mừng rỡ không thôi.Tốt quá rồi, gia chủ đã mời được ông Mạc đến.Cuối cùng nhà họ La cũng được cứu.Thế nhưng La Vạn Sơn lại không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt vui mừng của mọi người, chỉ nhỏ giọng xin vào gặp.Thế nhưng, một giây, hai giây, ba giây…Nửa phút trôi qua, Sở Bắc vẫn không nói gì.Thanh Vũ ở bên cạnh cũng như thế.

Chương 117

Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ngờ vực.

Nhà họ Lạc, lại là nhà họ Lạc.

Chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì đến họ sao?

Mạc Thư Vân có vẻ đã tức giận đến mụ đầu rồi, ông ta nhìn La Vạn Sơn.

“Đi trước dẫn đường đi, hôm nay tôi phải đích thân đến gặp thằng nhóc kiêu căng đó”.

“Vâng vâng! Mời ông Mạc”.

La Vạn Sơn vội làm động tác mời, trong mắt lóe lên tia oán giận.

Mạc Thư Vân, người thích giữ thể hiện quá mức.

Đến nỗi ông ta chỉ dùng một chút khiêu khích, ông ta đã bị lừa.

“Ông lão, cứ đợi đi, để xem lát nữa ông còn kiêu ngạo thế nào”.

Nhà họ La, thời gian cứ dần trôi.

Bầu không khí ngày càng nặng nề.

La Vạn Thủy cứ một lúc lại lau mồ hôi, đã không đợi được nữa rồi.

Những người khác trong gia tộc này càng không chịu nổi nữa, nếu không phải vì quá sợ Sở Bắc thì chân cũng đã không đứng nổi nữa rồi.

Cả đại sảnh chỉ có tiếng ngón tay Sở Bắc gõ vào tay vịn.

Nhưng ngay sau đó âm thanh này cũng bỗng dưng dừng lại.

“Hết thời gian rồi! Tiếc quá”.

Sở Bắc khẽ lắc đầu, không nghe ra được cảm xúc gì.

Ba nghìn sáu trăm người!

Không nhiều cũng không ít!

Nhưng La Vạn Sơn vẫn chưa về.

“Đây, đây…”

Không biết tại sao La Vạn Thủy bỗng có linh cảm không ổn.

Không thể nói rõ nhưng lại khiến người ta lo sợ.

“Cậu Sở, họ La xin cầu kiến”.

Cũng đúng lúc này, giọng La Vạn Sơn vang lên từ ngoài cửa.

Mọi người đều đồng loạt nhìn sang.

Khi nhìn thấy Mạc Thư Vân ở phía sau La Vạn Sơn, ai nấy cũng đều mừng rỡ không thôi.

Tốt quá rồi, gia chủ đã mời được ông Mạc đến.

Cuối cùng nhà họ La cũng được cứu.

Thế nhưng La Vạn Sơn lại không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt vui mừng của mọi người, chỉ nhỏ giọng xin vào gặp.

Thế nhưng, một giây, hai giây, ba giây…

Nửa phút trôi qua, Sở Bắc vẫn không nói gì.

Thanh Vũ ở bên cạnh cũng như thế.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 117Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ngờ vực.Nhà họ Lạc, lại là nhà họ Lạc.Chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì đến họ sao?Mạc Thư Vân có vẻ đã tức giận đến mụ đầu rồi, ông ta nhìn La Vạn Sơn.“Đi trước dẫn đường đi, hôm nay tôi phải đích thân đến gặp thằng nhóc kiêu căng đó”.“Vâng vâng! Mời ông Mạc”.La Vạn Sơn vội làm động tác mời, trong mắt lóe lên tia oán giận.Mạc Thư Vân, người thích giữ thể hiện quá mức.Đến nỗi ông ta chỉ dùng một chút khiêu khích, ông ta đã bị lừa.“Ông lão, cứ đợi đi, để xem lát nữa ông còn kiêu ngạo thế nào”.…Nhà họ La, thời gian cứ dần trôi.Bầu không khí ngày càng nặng nề.La Vạn Thủy cứ một lúc lại lau mồ hôi, đã không đợi được nữa rồi.Những người khác trong gia tộc này càng không chịu nổi nữa, nếu không phải vì quá sợ Sở Bắc thì chân cũng đã không đứng nổi nữa rồi.Cả đại sảnh chỉ có tiếng ngón tay Sở Bắc gõ vào tay vịn.Nhưng ngay sau đó âm thanh này cũng bỗng dưng dừng lại.“Hết thời gian rồi! Tiếc quá”.Sở Bắc khẽ lắc đầu, không nghe ra được cảm xúc gì.Ba nghìn sáu trăm người!Không nhiều cũng không ít!Nhưng La Vạn Sơn vẫn chưa về.“Đây, đây…”Không biết tại sao La Vạn Thủy bỗng có linh cảm không ổn.Không thể nói rõ nhưng lại khiến người ta lo sợ.“Cậu Sở, họ La xin cầu kiến”.Cũng đúng lúc này, giọng La Vạn Sơn vang lên từ ngoài cửa.Mọi người đều đồng loạt nhìn sang.Khi nhìn thấy Mạc Thư Vân ở phía sau La Vạn Sơn, ai nấy cũng đều mừng rỡ không thôi.Tốt quá rồi, gia chủ đã mời được ông Mạc đến.Cuối cùng nhà họ La cũng được cứu.Thế nhưng La Vạn Sơn lại không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt vui mừng của mọi người, chỉ nhỏ giọng xin vào gặp.Thế nhưng, một giây, hai giây, ba giây…Nửa phút trôi qua, Sở Bắc vẫn không nói gì.Thanh Vũ ở bên cạnh cũng như thế.

Chương 117