Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ quá trình của vụ án này.” Từ trước đến nay Phó Thắng Nam luôn ít lời, không nhận hợp đồng, chỉ lãnh đạm thông báo một câu rồi khởi động xe. Tôi gật đầu, không nói nhiều. Trầm mặc một lúc lâu, ngoại trừ vâng lời và làm việc, hình như tôi không biết những chuyện khác.
Chương 201: Gài bẫy Lâm Đình (2)
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhBên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ quá trình của vụ án này.” Từ trước đến nay Phó Thắng Nam luôn ít lời, không nhận hợp đồng, chỉ lãnh đạm thông báo một câu rồi khởi động xe. Tôi gật đầu, không nói nhiều. Trầm mặc một lúc lâu, ngoại trừ vâng lời và làm việc, hình như tôi không biết những chuyện khác. “Cô không thể xóa bỏ kinh nghiệm làm việc ở tập đoàn Phó Thiên trên lý lịch làm việc của mình” Sự thật là cô ta có trình độ học vấn cao, có năng lực, không thể nào tốt nghiệp nhiều năm màkhông có việc làm được.Cô ta nhìn tôi: “Chỉ cần cô mở lời, Thẩm MinhThành sẽ giúp đúng không?”Tôi sững sờ, không khỏi nhướng mày, cô ta hiểu những người xung quanh tôi đến mức độnào rồi?Thấy tôi đang nhìn cô ta, cô ta ngồi thẳng người: “Giám đốc Thẩm, cô không cần lo lắng, tôi biết những chuyện này là vì sau khi cô rời khỏi thành phố Giang Ninh tôi đã nhìn thấu bộ mặt của Lâm Đình, điều đầu tiên nghĩ đến là chỉ có cô mới có thể giúp tôi, vì thế tôi đã ngầm theo dõi động tĩnh ở thủ đô, tìm người điều tra một vài thông tin”Tôi nhướng mày: “Cho nên hôm nay cô đangở trong tình thế bắt buộc, tôi buộc phải giúp cô?”Cô ta gật đầu cắn chặt môi: “Tôi không còn đường lùi nữa rồi, nếu như cô không giúp tôi, tôi chỉ còn mỗi con đường chết, nếu phải sống với Lâm Đình nửa quãng đời còn lại, tôi sẽ phát điên mất.Tôi thật sự không hiểu, lúc cô ta và Lâm Đình ở bên nhau nhìn rất hạnh phúc mà, tại sao mớinửa năm ngắn ngủi đã trở thành thế này?“Cô quen biết Lâm Đình bao nhiêu năm như vậy mà kết hôn rồi mới phát hiện ra bộ mặt tànnhẫn ghê tởm của anh ta sao?”Nhắc đến Lâm Đình, cô ta giống như quả bóng xịt hơi, nhìn tôi nói: “Đúng vậy, tôi cũng tưởng rằng chúng tôi quen nhau nhiều năm, tôi rất hiểu anh ta, nhưng anh ta đã dùng sự trong sạch dịu dàng của anh ta lừa gạt rất nhiều người, không chỉ tôi mà cha mẹ, bạn bè của anh ta đều bị lừa như vậy.Nói đến đây, cô ta cúi đầu, cơ thể hơi run, có lẽ là kí ức bị đánh thức bởi thứ gì đó kinh hãi: “Nếu như không phải tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của anh ta, tôi cũng không nghĩ rằng anh ta có thể là người như vậy! Sau khi kết hôn, anh ta giống như biến thành một người khác, lúc đầu chỉ là nổi giận với tôi, sau đó bắt đầu bạo hành tôi, lúc đầu tôi cũng không nghĩ đến việc báo cảnh sát, tất cả đều nói anh ta có tính cách tốt, nhất định là lỗi của tôi nên anh ta mới nổi giận đến thế, giống như lần trước trong quán cà phê, như cô nhìn thấy đấy, anh ta đột nhiên tức giận, tôi không hiểu tại saoanh ta lại như vậy cả”“Cô muốn tôi giúp cô thế nào?” Tôi mở lời,không tiếp tục hỏi nữa.Dù sao cũng là việc của cô ta, bây giờ thêmmột người bạn, cũng tốt hơn thêm một kẻ thù.Cô ta sững sờ, có lẽ không ngờ rằng tôi sẽ đột nhiên đồng ý, nhất thời có chút kích động: “Lâm Đình háo sắc từ trong xương cốt, anh ta rất thích những người phụ nữ mà anh ta không chinh phụcđược, cô ăn cùng tôi bữa cơm đi!”Tôi chau mày: “Cô sớm đã nghĩ xong chiêunày rồi?”Cô ta gật đầu, trong mắt có vài phần áy náy: “Bên cạnh tôi chỉ có mình cô mới có thế lực và bốicảnh để có thể huỷ hoại Lâm Đình”“Tính toán rất tốt!” Tôi nheo mắt, mở miệngnói: “Sắp xếp xong thời gian thì nói với tôi!”“Chính là hôm nay!” Cô ta mở lời, đưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Địa chỉ và số điện thoại trênđó, có cả số phòng”Nhìn cô ta, tôi không nhịn được khẽ nhếch môi: “Tại sao cô lại khẳng định hôm nay tôi nhất định sẽ đồng ý với cô?”“Cô đã đồng ý rồi, không phải sao?” Cô ta nói, ánh mắt kiên định.“Được!” Nhận tấm tấm danh thiếp, tôi nhướngmày: “Hy vọng hợp tác vui vẻ!”“Nhất định!” Cô ta nói, ánh mắt vô cùng kiênđịnh nhìn tôi.8 giờ tối, địa điểm Hoàng Nhược Vi hẹn là một quán bar, không lớn lắm, hơn nữa còn có chút kín đáo.Hoàng Nhược Vi đến trước, khi tôi đến, Lâm Đình vẫn chưa tới, khoảng vài chục phút sau anh†a mới bước vào.Nhìn thấy tôi, anh ta rất ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười: “Nhược Vi nói cô ấy có một người bạn thích cách thức thô bạo, muốn giới thiệu cho tôi làm quen, không ngờ lại là cô Phó, thật bất ngờiThì ra cô Phó thích khẩu vị nặng như vậy”Tôi nhếch môi cười nhạt, trước khi đến còn cố ý trang điểm, thay một bộ váy khá gợi cảm, ngày thường tôi rất ít khi mặc những bộ quần áo như vậy, vì thế luôn cảm thấy không được thoải máilắm.Nhưng, đàn ông thích như vậy, vừa quyến rũvừa thanh thuần.“Tổng giám đốc Lâm, mời ngồi!” Tôi nói, đôimắt to bằng hạt đậu của anh ta lướt qua thân hình tôi hết lần này đến lần khác. Động tác của anh ta giống như đang thưởngthức một tác phẩm nghệ thuật vậy.“Cô Phó không sợ tổng giám đốc Phó biết việc này sao?” Anh ta nói, rôi nhếch miệng cười: “Dù sao thì bất cứ người đàn ông nào cũng không thích người phụ nữ của mình có sở thích vềphương diện này.”Trước khi đến Hoàng Nhược Vi đã nhắc nhở tôi, Lâm Đình là một kẻ vô cùng biến thái, khátmáu từ trong xương cốt.Tôi mỉm cười, khẽ gạt lọn tóc sau tai: “Khôngđể anh ấy biết là được rồi”“Ha ha ha!” Lâm Đình cười lớn: “Tôi nói mà, tại sao Phó Thắng Nam lại bỏ qua một tuyệt sắc nhân gian như cô, phải ra bên ngoài tìm, thì rakhẩu vị của cô đặc biệt như vậy!”Tôi vô cùng chán ghét chủ đề này, nhưng cố gắng kìm lại mỉm cười đáp: “Đời người được baonăm chứ, nếu như không có sở thích nào thìkhông phải là lãng phí cuộc sống sao?”Lâm Đình cầm ly rượu lên, từ lúc đi vào đến bây giờ, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân hình tôi.Nghe lời tôi nói, nụ cười của anh ta càng thêmgian ác.Hoàng Nhược Vi ngồi bên cạnh tôi, nhỏ tiếng nói: “Một lúc nữa tôi ra ngoài một chút, cô có việcgì thì nhanh chóng liên lạc với tôi.”Tôi gật đầu: “Tốt nhất cô quay lại sớm một chút”Hoàng Nhược Vi vừa đi, Lâm Đình liền tiến lại gần tôi, vẻ mặt có chút méo mó, trên người nồng nặc mùi nước hoa, tôi không thích lắm, vô thứcchau mày.Tôi khẽ nhích người nhìn anh ta, nói: “Tổnggiám đốc Lâm lúc nào cũng mãnh liệt vậy sao?” Vợ vừa đi đã không giữ được mình rồi?“Nếu đã ra ngoài vui chơi thì đương nhiênkhông cần phải giấu diếm nữa, chúng ta đều hiểu rõ, chỉ là cùng nhau vui vẻ một lần, cần gì phải ngượng ngùng?”Vừa nói, anh ta vừa tiến sát gần tôi, bàn taykhông do dự mà sờ lên đùi tôi, thật ghê tởm.Nhưng tình tiết đã định sẵn luôn phải đi đếncùng.Nhưng tôi thật sự không thể chịu được anh ta như vậy, giữ chặt bàn tay đang lướt trên người mình của anh ta, ngước mắt lên nhìn anh ta, nở nụ cười xinh đẹp: “Tổng giám đốc Lâm, tôi vào nhà vệ sinh một lát, lần đầu tiên thế này, tôi có chútcăng thắng”Mặc dù anh ta cảm thấy mất hứng nhưngcũng chỉ có thể gật đầu: “Đi nhanh về nhanh” Nhà vệ sinh.Tôi vừa vào trong, Hoàng Nhược Vi liền nhìn tôi nói: “Còn chịu đựng được không?”Tôi gật đầu, dùng nước rửa mặt, thật sựkhông hiểu được: “Trước đây cô thường xuyêndẫn người cho anh ta như vậy sao?”Cô ta nhếch môi, gật đầu: “Trước đấy người tôi tìm đều là sinh viên trong thành phố, nếu như anh ta hài lòng, mấy ngày tiếp theo tôi sống sẽ tốt hơn nhiều, nếu không thì là sống qua ngày”Tôi lè lưỡi, tìm đàn bà cho chồng mình, đúng là lân đầu tiên tôi gặp đó.“Lát nữa cô tìm cơ hội bỏ cái này vào trong rượu cho anh ta uống, con người anh ta cực kì thông mình, nếu phát hiện có gì không ổn thì có thể sẽ xảy ra biến cố, cái này ít nhất cũng có thể khiến anh ta mất đi lý trí”Cô ta đưa cho tôi một viên thuốc nhỏ, tôi nhìn qua: “Thuốc kích thích hưng phấn?”“ Ừm „Cô ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Một chiêuchiến thắng là cách tốt nhất để giảm rủi ro”Đươc thôi!Tôi nhìn cô ta một cái rồi đi ra ngoài.Đi được vài bước, cô ta nói: “Giám đốc Thẩm,cô cẩn thận một chút!”Tôi không khỏi ngẩn người, sau đó gật đầu rời
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhBên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ quá trình của vụ án này.” Từ trước đến nay Phó Thắng Nam luôn ít lời, không nhận hợp đồng, chỉ lãnh đạm thông báo một câu rồi khởi động xe. Tôi gật đầu, không nói nhiều. Trầm mặc một lúc lâu, ngoại trừ vâng lời và làm việc, hình như tôi không biết những chuyện khác. “Cô không thể xóa bỏ kinh nghiệm làm việc ở tập đoàn Phó Thiên trên lý lịch làm việc của mình” Sự thật là cô ta có trình độ học vấn cao, có năng lực, không thể nào tốt nghiệp nhiều năm màkhông có việc làm được.Cô ta nhìn tôi: “Chỉ cần cô mở lời, Thẩm MinhThành sẽ giúp đúng không?”Tôi sững sờ, không khỏi nhướng mày, cô ta hiểu những người xung quanh tôi đến mức độnào rồi?Thấy tôi đang nhìn cô ta, cô ta ngồi thẳng người: “Giám đốc Thẩm, cô không cần lo lắng, tôi biết những chuyện này là vì sau khi cô rời khỏi thành phố Giang Ninh tôi đã nhìn thấu bộ mặt của Lâm Đình, điều đầu tiên nghĩ đến là chỉ có cô mới có thể giúp tôi, vì thế tôi đã ngầm theo dõi động tĩnh ở thủ đô, tìm người điều tra một vài thông tin”Tôi nhướng mày: “Cho nên hôm nay cô đangở trong tình thế bắt buộc, tôi buộc phải giúp cô?”Cô ta gật đầu cắn chặt môi: “Tôi không còn đường lùi nữa rồi, nếu như cô không giúp tôi, tôi chỉ còn mỗi con đường chết, nếu phải sống với Lâm Đình nửa quãng đời còn lại, tôi sẽ phát điên mất.Tôi thật sự không hiểu, lúc cô ta và Lâm Đình ở bên nhau nhìn rất hạnh phúc mà, tại sao mớinửa năm ngắn ngủi đã trở thành thế này?“Cô quen biết Lâm Đình bao nhiêu năm như vậy mà kết hôn rồi mới phát hiện ra bộ mặt tànnhẫn ghê tởm của anh ta sao?”Nhắc đến Lâm Đình, cô ta giống như quả bóng xịt hơi, nhìn tôi nói: “Đúng vậy, tôi cũng tưởng rằng chúng tôi quen nhau nhiều năm, tôi rất hiểu anh ta, nhưng anh ta đã dùng sự trong sạch dịu dàng của anh ta lừa gạt rất nhiều người, không chỉ tôi mà cha mẹ, bạn bè của anh ta đều bị lừa như vậy.Nói đến đây, cô ta cúi đầu, cơ thể hơi run, có lẽ là kí ức bị đánh thức bởi thứ gì đó kinh hãi: “Nếu như không phải tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của anh ta, tôi cũng không nghĩ rằng anh ta có thể là người như vậy! Sau khi kết hôn, anh ta giống như biến thành một người khác, lúc đầu chỉ là nổi giận với tôi, sau đó bắt đầu bạo hành tôi, lúc đầu tôi cũng không nghĩ đến việc báo cảnh sát, tất cả đều nói anh ta có tính cách tốt, nhất định là lỗi của tôi nên anh ta mới nổi giận đến thế, giống như lần trước trong quán cà phê, như cô nhìn thấy đấy, anh ta đột nhiên tức giận, tôi không hiểu tại saoanh ta lại như vậy cả”“Cô muốn tôi giúp cô thế nào?” Tôi mở lời,không tiếp tục hỏi nữa.Dù sao cũng là việc của cô ta, bây giờ thêmmột người bạn, cũng tốt hơn thêm một kẻ thù.Cô ta sững sờ, có lẽ không ngờ rằng tôi sẽ đột nhiên đồng ý, nhất thời có chút kích động: “Lâm Đình háo sắc từ trong xương cốt, anh ta rất thích những người phụ nữ mà anh ta không chinh phụcđược, cô ăn cùng tôi bữa cơm đi!”Tôi chau mày: “Cô sớm đã nghĩ xong chiêunày rồi?”Cô ta gật đầu, trong mắt có vài phần áy náy: “Bên cạnh tôi chỉ có mình cô mới có thế lực và bốicảnh để có thể huỷ hoại Lâm Đình”“Tính toán rất tốt!” Tôi nheo mắt, mở miệngnói: “Sắp xếp xong thời gian thì nói với tôi!”“Chính là hôm nay!” Cô ta mở lời, đưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Địa chỉ và số điện thoại trênđó, có cả số phòng”Nhìn cô ta, tôi không nhịn được khẽ nhếch môi: “Tại sao cô lại khẳng định hôm nay tôi nhất định sẽ đồng ý với cô?”“Cô đã đồng ý rồi, không phải sao?” Cô ta nói, ánh mắt kiên định.“Được!” Nhận tấm tấm danh thiếp, tôi nhướngmày: “Hy vọng hợp tác vui vẻ!”“Nhất định!” Cô ta nói, ánh mắt vô cùng kiênđịnh nhìn tôi.8 giờ tối, địa điểm Hoàng Nhược Vi hẹn là một quán bar, không lớn lắm, hơn nữa còn có chút kín đáo.Hoàng Nhược Vi đến trước, khi tôi đến, Lâm Đình vẫn chưa tới, khoảng vài chục phút sau anh†a mới bước vào.Nhìn thấy tôi, anh ta rất ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười: “Nhược Vi nói cô ấy có một người bạn thích cách thức thô bạo, muốn giới thiệu cho tôi làm quen, không ngờ lại là cô Phó, thật bất ngờiThì ra cô Phó thích khẩu vị nặng như vậy”Tôi nhếch môi cười nhạt, trước khi đến còn cố ý trang điểm, thay một bộ váy khá gợi cảm, ngày thường tôi rất ít khi mặc những bộ quần áo như vậy, vì thế luôn cảm thấy không được thoải máilắm.Nhưng, đàn ông thích như vậy, vừa quyến rũvừa thanh thuần.“Tổng giám đốc Lâm, mời ngồi!” Tôi nói, đôimắt to bằng hạt đậu của anh ta lướt qua thân hình tôi hết lần này đến lần khác. Động tác của anh ta giống như đang thưởngthức một tác phẩm nghệ thuật vậy.“Cô Phó không sợ tổng giám đốc Phó biết việc này sao?” Anh ta nói, rôi nhếch miệng cười: “Dù sao thì bất cứ người đàn ông nào cũng không thích người phụ nữ của mình có sở thích vềphương diện này.”Trước khi đến Hoàng Nhược Vi đã nhắc nhở tôi, Lâm Đình là một kẻ vô cùng biến thái, khátmáu từ trong xương cốt.Tôi mỉm cười, khẽ gạt lọn tóc sau tai: “Khôngđể anh ấy biết là được rồi”“Ha ha ha!” Lâm Đình cười lớn: “Tôi nói mà, tại sao Phó Thắng Nam lại bỏ qua một tuyệt sắc nhân gian như cô, phải ra bên ngoài tìm, thì rakhẩu vị của cô đặc biệt như vậy!”Tôi vô cùng chán ghét chủ đề này, nhưng cố gắng kìm lại mỉm cười đáp: “Đời người được baonăm chứ, nếu như không có sở thích nào thìkhông phải là lãng phí cuộc sống sao?”Lâm Đình cầm ly rượu lên, từ lúc đi vào đến bây giờ, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân hình tôi.Nghe lời tôi nói, nụ cười của anh ta càng thêmgian ác.Hoàng Nhược Vi ngồi bên cạnh tôi, nhỏ tiếng nói: “Một lúc nữa tôi ra ngoài một chút, cô có việcgì thì nhanh chóng liên lạc với tôi.”Tôi gật đầu: “Tốt nhất cô quay lại sớm một chút”Hoàng Nhược Vi vừa đi, Lâm Đình liền tiến lại gần tôi, vẻ mặt có chút méo mó, trên người nồng nặc mùi nước hoa, tôi không thích lắm, vô thứcchau mày.Tôi khẽ nhích người nhìn anh ta, nói: “Tổnggiám đốc Lâm lúc nào cũng mãnh liệt vậy sao?” Vợ vừa đi đã không giữ được mình rồi?“Nếu đã ra ngoài vui chơi thì đương nhiênkhông cần phải giấu diếm nữa, chúng ta đều hiểu rõ, chỉ là cùng nhau vui vẻ một lần, cần gì phải ngượng ngùng?”Vừa nói, anh ta vừa tiến sát gần tôi, bàn taykhông do dự mà sờ lên đùi tôi, thật ghê tởm.Nhưng tình tiết đã định sẵn luôn phải đi đếncùng.Nhưng tôi thật sự không thể chịu được anh ta như vậy, giữ chặt bàn tay đang lướt trên người mình của anh ta, ngước mắt lên nhìn anh ta, nở nụ cười xinh đẹp: “Tổng giám đốc Lâm, tôi vào nhà vệ sinh một lát, lần đầu tiên thế này, tôi có chútcăng thắng”Mặc dù anh ta cảm thấy mất hứng nhưngcũng chỉ có thể gật đầu: “Đi nhanh về nhanh” Nhà vệ sinh.Tôi vừa vào trong, Hoàng Nhược Vi liền nhìn tôi nói: “Còn chịu đựng được không?”Tôi gật đầu, dùng nước rửa mặt, thật sựkhông hiểu được: “Trước đây cô thường xuyêndẫn người cho anh ta như vậy sao?”Cô ta nhếch môi, gật đầu: “Trước đấy người tôi tìm đều là sinh viên trong thành phố, nếu như anh ta hài lòng, mấy ngày tiếp theo tôi sống sẽ tốt hơn nhiều, nếu không thì là sống qua ngày”Tôi lè lưỡi, tìm đàn bà cho chồng mình, đúng là lân đầu tiên tôi gặp đó.“Lát nữa cô tìm cơ hội bỏ cái này vào trong rượu cho anh ta uống, con người anh ta cực kì thông mình, nếu phát hiện có gì không ổn thì có thể sẽ xảy ra biến cố, cái này ít nhất cũng có thể khiến anh ta mất đi lý trí”Cô ta đưa cho tôi một viên thuốc nhỏ, tôi nhìn qua: “Thuốc kích thích hưng phấn?”“ Ừm „Cô ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Một chiêuchiến thắng là cách tốt nhất để giảm rủi ro”Đươc thôi!Tôi nhìn cô ta một cái rồi đi ra ngoài.Đi được vài bước, cô ta nói: “Giám đốc Thẩm,cô cẩn thận một chút!”Tôi không khỏi ngẩn người, sau đó gật đầu rời
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhBên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ quá trình của vụ án này.” Từ trước đến nay Phó Thắng Nam luôn ít lời, không nhận hợp đồng, chỉ lãnh đạm thông báo một câu rồi khởi động xe. Tôi gật đầu, không nói nhiều. Trầm mặc một lúc lâu, ngoại trừ vâng lời và làm việc, hình như tôi không biết những chuyện khác. “Cô không thể xóa bỏ kinh nghiệm làm việc ở tập đoàn Phó Thiên trên lý lịch làm việc của mình” Sự thật là cô ta có trình độ học vấn cao, có năng lực, không thể nào tốt nghiệp nhiều năm màkhông có việc làm được.Cô ta nhìn tôi: “Chỉ cần cô mở lời, Thẩm MinhThành sẽ giúp đúng không?”Tôi sững sờ, không khỏi nhướng mày, cô ta hiểu những người xung quanh tôi đến mức độnào rồi?Thấy tôi đang nhìn cô ta, cô ta ngồi thẳng người: “Giám đốc Thẩm, cô không cần lo lắng, tôi biết những chuyện này là vì sau khi cô rời khỏi thành phố Giang Ninh tôi đã nhìn thấu bộ mặt của Lâm Đình, điều đầu tiên nghĩ đến là chỉ có cô mới có thể giúp tôi, vì thế tôi đã ngầm theo dõi động tĩnh ở thủ đô, tìm người điều tra một vài thông tin”Tôi nhướng mày: “Cho nên hôm nay cô đangở trong tình thế bắt buộc, tôi buộc phải giúp cô?”Cô ta gật đầu cắn chặt môi: “Tôi không còn đường lùi nữa rồi, nếu như cô không giúp tôi, tôi chỉ còn mỗi con đường chết, nếu phải sống với Lâm Đình nửa quãng đời còn lại, tôi sẽ phát điên mất.Tôi thật sự không hiểu, lúc cô ta và Lâm Đình ở bên nhau nhìn rất hạnh phúc mà, tại sao mớinửa năm ngắn ngủi đã trở thành thế này?“Cô quen biết Lâm Đình bao nhiêu năm như vậy mà kết hôn rồi mới phát hiện ra bộ mặt tànnhẫn ghê tởm của anh ta sao?”Nhắc đến Lâm Đình, cô ta giống như quả bóng xịt hơi, nhìn tôi nói: “Đúng vậy, tôi cũng tưởng rằng chúng tôi quen nhau nhiều năm, tôi rất hiểu anh ta, nhưng anh ta đã dùng sự trong sạch dịu dàng của anh ta lừa gạt rất nhiều người, không chỉ tôi mà cha mẹ, bạn bè của anh ta đều bị lừa như vậy.Nói đến đây, cô ta cúi đầu, cơ thể hơi run, có lẽ là kí ức bị đánh thức bởi thứ gì đó kinh hãi: “Nếu như không phải tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của anh ta, tôi cũng không nghĩ rằng anh ta có thể là người như vậy! Sau khi kết hôn, anh ta giống như biến thành một người khác, lúc đầu chỉ là nổi giận với tôi, sau đó bắt đầu bạo hành tôi, lúc đầu tôi cũng không nghĩ đến việc báo cảnh sát, tất cả đều nói anh ta có tính cách tốt, nhất định là lỗi của tôi nên anh ta mới nổi giận đến thế, giống như lần trước trong quán cà phê, như cô nhìn thấy đấy, anh ta đột nhiên tức giận, tôi không hiểu tại saoanh ta lại như vậy cả”“Cô muốn tôi giúp cô thế nào?” Tôi mở lời,không tiếp tục hỏi nữa.Dù sao cũng là việc của cô ta, bây giờ thêmmột người bạn, cũng tốt hơn thêm một kẻ thù.Cô ta sững sờ, có lẽ không ngờ rằng tôi sẽ đột nhiên đồng ý, nhất thời có chút kích động: “Lâm Đình háo sắc từ trong xương cốt, anh ta rất thích những người phụ nữ mà anh ta không chinh phụcđược, cô ăn cùng tôi bữa cơm đi!”Tôi chau mày: “Cô sớm đã nghĩ xong chiêunày rồi?”Cô ta gật đầu, trong mắt có vài phần áy náy: “Bên cạnh tôi chỉ có mình cô mới có thế lực và bốicảnh để có thể huỷ hoại Lâm Đình”“Tính toán rất tốt!” Tôi nheo mắt, mở miệngnói: “Sắp xếp xong thời gian thì nói với tôi!”“Chính là hôm nay!” Cô ta mở lời, đưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Địa chỉ và số điện thoại trênđó, có cả số phòng”Nhìn cô ta, tôi không nhịn được khẽ nhếch môi: “Tại sao cô lại khẳng định hôm nay tôi nhất định sẽ đồng ý với cô?”“Cô đã đồng ý rồi, không phải sao?” Cô ta nói, ánh mắt kiên định.“Được!” Nhận tấm tấm danh thiếp, tôi nhướngmày: “Hy vọng hợp tác vui vẻ!”“Nhất định!” Cô ta nói, ánh mắt vô cùng kiênđịnh nhìn tôi.8 giờ tối, địa điểm Hoàng Nhược Vi hẹn là một quán bar, không lớn lắm, hơn nữa còn có chút kín đáo.Hoàng Nhược Vi đến trước, khi tôi đến, Lâm Đình vẫn chưa tới, khoảng vài chục phút sau anh†a mới bước vào.Nhìn thấy tôi, anh ta rất ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười: “Nhược Vi nói cô ấy có một người bạn thích cách thức thô bạo, muốn giới thiệu cho tôi làm quen, không ngờ lại là cô Phó, thật bất ngờiThì ra cô Phó thích khẩu vị nặng như vậy”Tôi nhếch môi cười nhạt, trước khi đến còn cố ý trang điểm, thay một bộ váy khá gợi cảm, ngày thường tôi rất ít khi mặc những bộ quần áo như vậy, vì thế luôn cảm thấy không được thoải máilắm.Nhưng, đàn ông thích như vậy, vừa quyến rũvừa thanh thuần.“Tổng giám đốc Lâm, mời ngồi!” Tôi nói, đôimắt to bằng hạt đậu của anh ta lướt qua thân hình tôi hết lần này đến lần khác. Động tác của anh ta giống như đang thưởngthức một tác phẩm nghệ thuật vậy.“Cô Phó không sợ tổng giám đốc Phó biết việc này sao?” Anh ta nói, rôi nhếch miệng cười: “Dù sao thì bất cứ người đàn ông nào cũng không thích người phụ nữ của mình có sở thích vềphương diện này.”Trước khi đến Hoàng Nhược Vi đã nhắc nhở tôi, Lâm Đình là một kẻ vô cùng biến thái, khátmáu từ trong xương cốt.Tôi mỉm cười, khẽ gạt lọn tóc sau tai: “Khôngđể anh ấy biết là được rồi”“Ha ha ha!” Lâm Đình cười lớn: “Tôi nói mà, tại sao Phó Thắng Nam lại bỏ qua một tuyệt sắc nhân gian như cô, phải ra bên ngoài tìm, thì rakhẩu vị của cô đặc biệt như vậy!”Tôi vô cùng chán ghét chủ đề này, nhưng cố gắng kìm lại mỉm cười đáp: “Đời người được baonăm chứ, nếu như không có sở thích nào thìkhông phải là lãng phí cuộc sống sao?”Lâm Đình cầm ly rượu lên, từ lúc đi vào đến bây giờ, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân hình tôi.Nghe lời tôi nói, nụ cười của anh ta càng thêmgian ác.Hoàng Nhược Vi ngồi bên cạnh tôi, nhỏ tiếng nói: “Một lúc nữa tôi ra ngoài một chút, cô có việcgì thì nhanh chóng liên lạc với tôi.”Tôi gật đầu: “Tốt nhất cô quay lại sớm một chút”Hoàng Nhược Vi vừa đi, Lâm Đình liền tiến lại gần tôi, vẻ mặt có chút méo mó, trên người nồng nặc mùi nước hoa, tôi không thích lắm, vô thứcchau mày.Tôi khẽ nhích người nhìn anh ta, nói: “Tổnggiám đốc Lâm lúc nào cũng mãnh liệt vậy sao?” Vợ vừa đi đã không giữ được mình rồi?“Nếu đã ra ngoài vui chơi thì đương nhiênkhông cần phải giấu diếm nữa, chúng ta đều hiểu rõ, chỉ là cùng nhau vui vẻ một lần, cần gì phải ngượng ngùng?”Vừa nói, anh ta vừa tiến sát gần tôi, bàn taykhông do dự mà sờ lên đùi tôi, thật ghê tởm.Nhưng tình tiết đã định sẵn luôn phải đi đếncùng.Nhưng tôi thật sự không thể chịu được anh ta như vậy, giữ chặt bàn tay đang lướt trên người mình của anh ta, ngước mắt lên nhìn anh ta, nở nụ cười xinh đẹp: “Tổng giám đốc Lâm, tôi vào nhà vệ sinh một lát, lần đầu tiên thế này, tôi có chútcăng thắng”Mặc dù anh ta cảm thấy mất hứng nhưngcũng chỉ có thể gật đầu: “Đi nhanh về nhanh” Nhà vệ sinh.Tôi vừa vào trong, Hoàng Nhược Vi liền nhìn tôi nói: “Còn chịu đựng được không?”Tôi gật đầu, dùng nước rửa mặt, thật sựkhông hiểu được: “Trước đây cô thường xuyêndẫn người cho anh ta như vậy sao?”Cô ta nhếch môi, gật đầu: “Trước đấy người tôi tìm đều là sinh viên trong thành phố, nếu như anh ta hài lòng, mấy ngày tiếp theo tôi sống sẽ tốt hơn nhiều, nếu không thì là sống qua ngày”Tôi lè lưỡi, tìm đàn bà cho chồng mình, đúng là lân đầu tiên tôi gặp đó.“Lát nữa cô tìm cơ hội bỏ cái này vào trong rượu cho anh ta uống, con người anh ta cực kì thông mình, nếu phát hiện có gì không ổn thì có thể sẽ xảy ra biến cố, cái này ít nhất cũng có thể khiến anh ta mất đi lý trí”Cô ta đưa cho tôi một viên thuốc nhỏ, tôi nhìn qua: “Thuốc kích thích hưng phấn?”“ Ừm „Cô ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Một chiêuchiến thắng là cách tốt nhất để giảm rủi ro”Đươc thôi!Tôi nhìn cô ta một cái rồi đi ra ngoài.Đi được vài bước, cô ta nói: “Giám đốc Thẩm,cô cẩn thận một chút!”Tôi không khỏi ngẩn người, sau đó gật đầu rời