Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ quá trình của vụ án này.” Từ trước đến nay Phó Thắng Nam luôn ít lời, không nhận hợp đồng, chỉ lãnh đạm thông báo một câu rồi khởi động xe. Tôi gật đầu, không nói nhiều. Trầm mặc một lúc lâu, ngoại trừ vâng lời và làm việc, hình như tôi không biết những chuyện khác.

Chương 250

Tổng Tài Phu Nhân Có Thai RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhBên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ quá trình của vụ án này.” Từ trước đến nay Phó Thắng Nam luôn ít lời, không nhận hợp đồng, chỉ lãnh đạm thông báo một câu rồi khởi động xe. Tôi gật đầu, không nói nhiều. Trầm mặc một lúc lâu, ngoại trừ vâng lời và làm việc, hình như tôi không biết những chuyện khác. Tôi đi thằng vào phòng vệsinh, lúc đi ra thì Mạc HạnhNguyên đã được chuyền đếnphòng bệnh bình thường.Sau khi thuốc mê hết tácdụng, Mạc Hạnh Nguyên tỉnh dậy,sắc mặt tái mét, đờ đẫn vài giây khinằm trên giường bệnh.Nhìn thấy Lâm Uyên và MạcĐình Sinh đều ð đó, cô ta mờmiệng, giọng nói có chút trầm thấpà khàn khàn: “Cha mẹ, sao con lạiở đây?”Lâm Uyên kéo cô ta và nói:“Con bị thương, là tổng giám đốcPhó đưa con tới đây.”Mạc Hạnh Nguyên sững sờ,có lẽ đang nghĩ đến những gì đãxảy ra với mình trước đó.Cô ta nhìn quanh phòng bệnhvà thấy Phó Thắng Nam, đột nhiênhai mắt cô ta đỏ lên, nhìn PhóThắng Nam và khàn giọng nói:“Anh Thắng Nam, em đau quá.”Vừa nói xong, nước mắt cũngkịp chảy ra, vừa ủy khuất vừa đángthương đưa tay về phía Phó ThắngNam, định kéo Phó Thắng Nam lại,nhưng cô ta vừa cử động thì đãđộng tới miệng vết thương khiếncô ta khẽ kêu lên một tiếng.Phó Thắng Nam bước lêntrước đỡ cô ta, trầm giọng nói: “Emvừa mới phẫu thuật xong, đừng vộidi chuyền.”Mạc Hạnh Nguyên chộp lấytay của anh, ánh mắt hung hănghướng về tôi rồi mờ miệng nói:“Anh Thắng Nam, là Thẩm XuânHinh, cô ta muốn giết em, cô tamuốn giết em, người phụ nữ nàythật đáng sợ, anh đừng ở bên cạnhcô ta, cô ta thật sự đáng sợ,”Nói xong, cô ta lại chỉ tay vềphía tôi và hét lên: “Cút đi, đừng ởđây, tôi không muốn nhìn thấy cô,cô đi đi.”Tôi mím môi nhìn cô ta, vẻ mặtvẫn không có chút biểu cảm, ánhmắt dừng lại trên người Phó ThắngNam, cô ta đang dựa vào ngườianh, bỗng nhiên cơn đau nhóitrong tim bắt đầu lan rộng ra tronglồng ngực của tôi.Cô ta nhìn Lâm Uyên và MạcĐình Sinh, cao giọng nói: “Cha mẹ,con muốn kiện cô ta, cô ta cố ý gâythương tích, con muốn kiện cô ta!”Sau đó, cô ta lại nhìn xungquanh để tìm điện thoại di độngcủa mình.Không biết tại sao Lâm Uyênvà Mạc Đình Sinh lại không cầmđiện thoại di động lên mà lại nhìncô ta, rồi lại nhìn tôi với ánh mắtphức tạp.Phó Thắng Nam cũng khôngmờỡ miệng, chỉ để cô ta tự tìm điệnthoại rồi tự ấn ba số.“Alo, đồn công an đúngkhông? Tôi muốn báo án, có ngườicố ý gây thương tích, bị thươngnặng.”Sau đó cô ta nhanh chóngbáo địa chỉ.Tôi nhìn Phó Thắng Nam vàthấy khuôn mặt anh trở nên ảmđạm, nhưng vẫn không nói lời nào.Trịnh Tuấn Anh nhìn tôi và hơikhựng lại: “Đi thôi, tôi sẽ đưa côvề.Tôi mím môi, thð ø nói: “Tôi sẽđợi công an đến.”Trịnh Tuấn Anh cau mày: “CóThắng Nam ở đây, cậu ấy sẽ giảiquyết mọi chuyện, đi thôi, tôi đưacô về.”Tôi cười khẩy, ánh mắt vẫnnhìn về phía Phó Thắng Nam: “Vậynếu tôi rời đi là có thể trốn tránh tộilỗi sao?”Trịnh Tuấn Anh ngừng nói, ánhmắt dừng lại trên người Phó ThắngNam, chờ anh mờ miệng, nhưngPhó Thắng Nam lại không hề có ýkiến gì.Không lâu sau, có hai ngườimặc đồng phục công an đi đến,nhìn thấy những người trongphòng bệnh, cả hai đều ngầnngười ra.Suy cho cùng thì đây đều lànhững nhân vật có tầm ảnh hưởnglớn ở thủ đô, và có lẽ không lạ khihọ xuất hiện trên các mặt báo.Hai người đàn ông trẻ tuổibước đến giường của Mạc HạnhNguyên và nói: “Cô Hạnh Nguyên,có phải vừa rồi cô đã báo công ankhông?”Bên trong phòng bệnh quáyên tĩnh, Mạc Hạnh Nguyên có vẻhơi kinh ngạc khi nhìn thái độ củaLâm Uyên và Mạc Đình Sinh, tạisao từ đầu đến cuối họ đều khôngnói một lời?Nhưng cô ta không nghĩnhiều, chỉ nhìn tôi rồi chỉ tay vềphía tôi và nói: “Là cô ta, tôi muốnkiện cô ta tội cố ý giết người.”Hai công an nhìn tôi, đi đếntrước mặt tôi và nói: “Cô gì ơi, mờicô đi với chúng tôi một chuyến.”“Không phải cô ấy. Đồng chícông an không phải cô ấy. Tôi cóthể làm chứng rằng cô chủ củachúng tôi không giết người.”Không biết dì Triệu đến từ lúc nào,bà ấy đứng trước mặt tôi và nhìnhai người họ nói: “Đồng chí côngan, cô chủ của chúng tôi khônggiêt người, các người bắt sai người rồi.Mạc Hạnh Nguyên cười khẩy:“Không phải cô ta? Không phải côta thì chẳng lẽ tôi tự đâm mình bịthương sao?”Dì Triệu trừng mắt nhìn cô tavà hét lên: “Chính cô tự làm tồnthương mình. Cô cố tình hãm hạicô chủ của chúng tôi.”Mạc Hạnh Nguyên không ngờlại bị cắn lại, tức giận trừng mắtnhìn dì Triệu: “Bà ngậm máu phunngười.” Sau đó lại nhìn Phó ThắngNam: “Anh Thắng Nam, anh nhìnthấy rồi đúng không? Cô ta đâmem, anh nhìn thấy rồi đúngkhông?”Cô ta hơi kích động, nói: “Còncó cô Bảo Hân nữa, cô ấy cũng ởđó, cô ấy có thể làm chứng cho tôi.Cô ta lấy điện thoại di độngvội vàng gọi cho Phó Bảo Hân thìbỗng nhiên điện thoại vang lên bênngoài hành lang.Phó Bảo Hân đến bệnh việnngay từ đầu, nhưng bà ấy luôn ởtrong hành lang, bây giờ Mạc HạnhNguyên gọi nên bà ấy phải đi ra,nhíu mày nhìn những người ở trongphòng bệnh.Mạc Hạnh Nguyên kích độngkhi nhìn thấy bà ấy: “Cô ơi, cô nóivới công an đi, là Thẩm Xuân Hinhmuốn giết cháu. Cô đã nhìn thấy,nói cho công an biết đi, đượckhông ạ?”Phó Bảo Hân nhìn về hướngPhó Thắng Nam, sắc mặt PhóThắng Nam khá u ám, đôi mắtthâm thúy không nhìn ra được cảmxúc gì.Bà ấy liếc mắt nhìn tôi, hơinhíu mày rồi nhàn nhạt nói: “Lúcđó cô đang ở trong phòng ngủ,cũng không biết chuyện gì xảy ra.Lúc đi ra thì cháu đã được ThắngNam đưa lên xe cấp cứu rồi.”Mạc Hạnh Nguyên nhìn bà ấymột cách hoài nghi, có chút suysụp: “Cô, rõ ràng cô đã nhìn thấy,tại sao lại không nói cho bọn họbiết?”Công an có chút lúng túng,nhất thời không biết tình hình cụthể là như thế nào.Mạc Hạnh Nguyên kéo PhóThắng Nam, đôi mắt đỏ bừng:“Anh Thắng Nam, anh đã tận mắtnhìn thấy, anh nói với bọn họ đi, làThẩm Xuân Hinh muốn giết em,anh mau nói đi.”Phó Thắng Nam mím môikhông mờ miệng, nhưng đôi mắtđen nhánh lại rơi vào trên người tôi,sâu xa đến đáng sợ.Phó Thắng Nam không nóichuyện, nhất thời trong phòngbệnh cũng có chút ngượng ngùng,nhất là hai vị công an, người trongphòng này đều là tai to mặt lớn,bọn họ thật sự không biết phải làm sao.Sau khi dừng lại một chút, mộtcông an nhìn tôi và nói: “Thưa cô,cô đi cùng với chúng tôi mộtchuyến đề lấy lời khai, tình hình cụthể như thế nào thì chờ chúng tôiđiều tra rõ ràng thôi.”Tôi gật đầu, dì Triệu có chútkích động ngăn bọn họ lại, nói:“Các người không có chứng cứ thìkhông thể bắt cô chủ của chúngtôi đi được. Chỉ dựa vào lời nói củamột người như cô ta, đây là cáchcác người phá án sao?”Tôi thờ dài, trong lòng biết rõdì Triệu lo lắng sau khi tôi đến đồncông an thì sẽ lưu lại hồ sơ vụ án,điều này sẽ không tốt cho tôi.Tôi nói: “Dì Triệu, không saođâu. Cháu đi với bọn họ mộtchuyến là được, dì yên tâm đikhông có việc gì đâu.”Tôi đi thằng ra ngoài phòngbệnh, từ lúc động tay với MạcHạnh Nguyên, tôi chưa bao giðnghĩ rằng mình có thể trốn thoát.“Không phải cô ấy.” Tôi đi đếncửa phòng, Phó Thắng Nam imlặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng.Tôi sửng sốt, theo bản năngquay đầu lại.Có lẽ Mạc Hạnh Nguyênkhông ngờ anh lại nói như vậy, đôimắt cô ta mờ to, nhìn Phó ThắngNam với ánh mắt không thể tinđược rồi hét lên: “Phó Thắng Nam,sao anh có thể làm như vậy? Anhcó biết mình đang làm gì không?”Ngạc nhiên, không chỉ MạcHạnh Nguyên, mà cả Phó Bảo Hân.Bà ấy nheo mắt, đôi môi mỏngkhẽ mím chặt.“Không logic cho lắm. CôHạnh Nguyên gặp chuyện ở nhàtôi, đêm hôm khuya khoắt mộtngười ngoài như cô ấy đến nhà tôilàm gì? Nếu vợ tôi cố ý gây thươngtích cho cô ấy, sao có thể chọnmột cách thức rõ ràng như vậyđược? Khi tôi đến, cán dao đangnằm trong tay cô Hạnh Nguyên.”

Tổng Tài Phu Nhân Có Thai RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhBên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ quá trình của vụ án này.” Từ trước đến nay Phó Thắng Nam luôn ít lời, không nhận hợp đồng, chỉ lãnh đạm thông báo một câu rồi khởi động xe. Tôi gật đầu, không nói nhiều. Trầm mặc một lúc lâu, ngoại trừ vâng lời và làm việc, hình như tôi không biết những chuyện khác. Tôi đi thằng vào phòng vệsinh, lúc đi ra thì Mạc HạnhNguyên đã được chuyền đếnphòng bệnh bình thường.Sau khi thuốc mê hết tácdụng, Mạc Hạnh Nguyên tỉnh dậy,sắc mặt tái mét, đờ đẫn vài giây khinằm trên giường bệnh.Nhìn thấy Lâm Uyên và MạcĐình Sinh đều ð đó, cô ta mờmiệng, giọng nói có chút trầm thấpà khàn khàn: “Cha mẹ, sao con lạiở đây?”Lâm Uyên kéo cô ta và nói:“Con bị thương, là tổng giám đốcPhó đưa con tới đây.”Mạc Hạnh Nguyên sững sờ,có lẽ đang nghĩ đến những gì đãxảy ra với mình trước đó.Cô ta nhìn quanh phòng bệnhvà thấy Phó Thắng Nam, đột nhiênhai mắt cô ta đỏ lên, nhìn PhóThắng Nam và khàn giọng nói:“Anh Thắng Nam, em đau quá.”Vừa nói xong, nước mắt cũngkịp chảy ra, vừa ủy khuất vừa đángthương đưa tay về phía Phó ThắngNam, định kéo Phó Thắng Nam lại,nhưng cô ta vừa cử động thì đãđộng tới miệng vết thương khiếncô ta khẽ kêu lên một tiếng.Phó Thắng Nam bước lêntrước đỡ cô ta, trầm giọng nói: “Emvừa mới phẫu thuật xong, đừng vộidi chuyền.”Mạc Hạnh Nguyên chộp lấytay của anh, ánh mắt hung hănghướng về tôi rồi mờ miệng nói:“Anh Thắng Nam, là Thẩm XuânHinh, cô ta muốn giết em, cô tamuốn giết em, người phụ nữ nàythật đáng sợ, anh đừng ở bên cạnhcô ta, cô ta thật sự đáng sợ,”Nói xong, cô ta lại chỉ tay vềphía tôi và hét lên: “Cút đi, đừng ởđây, tôi không muốn nhìn thấy cô,cô đi đi.”Tôi mím môi nhìn cô ta, vẻ mặtvẫn không có chút biểu cảm, ánhmắt dừng lại trên người Phó ThắngNam, cô ta đang dựa vào ngườianh, bỗng nhiên cơn đau nhóitrong tim bắt đầu lan rộng ra tronglồng ngực của tôi.Cô ta nhìn Lâm Uyên và MạcĐình Sinh, cao giọng nói: “Cha mẹ,con muốn kiện cô ta, cô ta cố ý gâythương tích, con muốn kiện cô ta!”Sau đó, cô ta lại nhìn xungquanh để tìm điện thoại di độngcủa mình.Không biết tại sao Lâm Uyênvà Mạc Đình Sinh lại không cầmđiện thoại di động lên mà lại nhìncô ta, rồi lại nhìn tôi với ánh mắtphức tạp.Phó Thắng Nam cũng khôngmờỡ miệng, chỉ để cô ta tự tìm điệnthoại rồi tự ấn ba số.“Alo, đồn công an đúngkhông? Tôi muốn báo án, có ngườicố ý gây thương tích, bị thươngnặng.”Sau đó cô ta nhanh chóngbáo địa chỉ.Tôi nhìn Phó Thắng Nam vàthấy khuôn mặt anh trở nên ảmđạm, nhưng vẫn không nói lời nào.Trịnh Tuấn Anh nhìn tôi và hơikhựng lại: “Đi thôi, tôi sẽ đưa côvề.Tôi mím môi, thð ø nói: “Tôi sẽđợi công an đến.”Trịnh Tuấn Anh cau mày: “CóThắng Nam ở đây, cậu ấy sẽ giảiquyết mọi chuyện, đi thôi, tôi đưacô về.”Tôi cười khẩy, ánh mắt vẫnnhìn về phía Phó Thắng Nam: “Vậynếu tôi rời đi là có thể trốn tránh tộilỗi sao?”Trịnh Tuấn Anh ngừng nói, ánhmắt dừng lại trên người Phó ThắngNam, chờ anh mờ miệng, nhưngPhó Thắng Nam lại không hề có ýkiến gì.Không lâu sau, có hai ngườimặc đồng phục công an đi đến,nhìn thấy những người trongphòng bệnh, cả hai đều ngầnngười ra.Suy cho cùng thì đây đều lànhững nhân vật có tầm ảnh hưởnglớn ở thủ đô, và có lẽ không lạ khihọ xuất hiện trên các mặt báo.Hai người đàn ông trẻ tuổibước đến giường của Mạc HạnhNguyên và nói: “Cô Hạnh Nguyên,có phải vừa rồi cô đã báo công ankhông?”Bên trong phòng bệnh quáyên tĩnh, Mạc Hạnh Nguyên có vẻhơi kinh ngạc khi nhìn thái độ củaLâm Uyên và Mạc Đình Sinh, tạisao từ đầu đến cuối họ đều khôngnói một lời?Nhưng cô ta không nghĩnhiều, chỉ nhìn tôi rồi chỉ tay vềphía tôi và nói: “Là cô ta, tôi muốnkiện cô ta tội cố ý giết người.”Hai công an nhìn tôi, đi đếntrước mặt tôi và nói: “Cô gì ơi, mờicô đi với chúng tôi một chuyến.”“Không phải cô ấy. Đồng chícông an không phải cô ấy. Tôi cóthể làm chứng rằng cô chủ củachúng tôi không giết người.”Không biết dì Triệu đến từ lúc nào,bà ấy đứng trước mặt tôi và nhìnhai người họ nói: “Đồng chí côngan, cô chủ của chúng tôi khônggiêt người, các người bắt sai người rồi.Mạc Hạnh Nguyên cười khẩy:“Không phải cô ta? Không phải côta thì chẳng lẽ tôi tự đâm mình bịthương sao?”Dì Triệu trừng mắt nhìn cô tavà hét lên: “Chính cô tự làm tồnthương mình. Cô cố tình hãm hạicô chủ của chúng tôi.”Mạc Hạnh Nguyên không ngờlại bị cắn lại, tức giận trừng mắtnhìn dì Triệu: “Bà ngậm máu phunngười.” Sau đó lại nhìn Phó ThắngNam: “Anh Thắng Nam, anh nhìnthấy rồi đúng không? Cô ta đâmem, anh nhìn thấy rồi đúngkhông?”Cô ta hơi kích động, nói: “Còncó cô Bảo Hân nữa, cô ấy cũng ởđó, cô ấy có thể làm chứng cho tôi.Cô ta lấy điện thoại di độngvội vàng gọi cho Phó Bảo Hân thìbỗng nhiên điện thoại vang lên bênngoài hành lang.Phó Bảo Hân đến bệnh việnngay từ đầu, nhưng bà ấy luôn ởtrong hành lang, bây giờ Mạc HạnhNguyên gọi nên bà ấy phải đi ra,nhíu mày nhìn những người ở trongphòng bệnh.Mạc Hạnh Nguyên kích độngkhi nhìn thấy bà ấy: “Cô ơi, cô nóivới công an đi, là Thẩm Xuân Hinhmuốn giết cháu. Cô đã nhìn thấy,nói cho công an biết đi, đượckhông ạ?”Phó Bảo Hân nhìn về hướngPhó Thắng Nam, sắc mặt PhóThắng Nam khá u ám, đôi mắtthâm thúy không nhìn ra được cảmxúc gì.Bà ấy liếc mắt nhìn tôi, hơinhíu mày rồi nhàn nhạt nói: “Lúcđó cô đang ở trong phòng ngủ,cũng không biết chuyện gì xảy ra.Lúc đi ra thì cháu đã được ThắngNam đưa lên xe cấp cứu rồi.”Mạc Hạnh Nguyên nhìn bà ấymột cách hoài nghi, có chút suysụp: “Cô, rõ ràng cô đã nhìn thấy,tại sao lại không nói cho bọn họbiết?”Công an có chút lúng túng,nhất thời không biết tình hình cụthể là như thế nào.Mạc Hạnh Nguyên kéo PhóThắng Nam, đôi mắt đỏ bừng:“Anh Thắng Nam, anh đã tận mắtnhìn thấy, anh nói với bọn họ đi, làThẩm Xuân Hinh muốn giết em,anh mau nói đi.”Phó Thắng Nam mím môikhông mờ miệng, nhưng đôi mắtđen nhánh lại rơi vào trên người tôi,sâu xa đến đáng sợ.Phó Thắng Nam không nóichuyện, nhất thời trong phòngbệnh cũng có chút ngượng ngùng,nhất là hai vị công an, người trongphòng này đều là tai to mặt lớn,bọn họ thật sự không biết phải làm sao.Sau khi dừng lại một chút, mộtcông an nhìn tôi và nói: “Thưa cô,cô đi cùng với chúng tôi mộtchuyến đề lấy lời khai, tình hình cụthể như thế nào thì chờ chúng tôiđiều tra rõ ràng thôi.”Tôi gật đầu, dì Triệu có chútkích động ngăn bọn họ lại, nói:“Các người không có chứng cứ thìkhông thể bắt cô chủ của chúngtôi đi được. Chỉ dựa vào lời nói củamột người như cô ta, đây là cáchcác người phá án sao?”Tôi thờ dài, trong lòng biết rõdì Triệu lo lắng sau khi tôi đến đồncông an thì sẽ lưu lại hồ sơ vụ án,điều này sẽ không tốt cho tôi.Tôi nói: “Dì Triệu, không saođâu. Cháu đi với bọn họ mộtchuyến là được, dì yên tâm đikhông có việc gì đâu.”Tôi đi thằng ra ngoài phòngbệnh, từ lúc động tay với MạcHạnh Nguyên, tôi chưa bao giðnghĩ rằng mình có thể trốn thoát.“Không phải cô ấy.” Tôi đi đếncửa phòng, Phó Thắng Nam imlặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng.Tôi sửng sốt, theo bản năngquay đầu lại.Có lẽ Mạc Hạnh Nguyênkhông ngờ anh lại nói như vậy, đôimắt cô ta mờ to, nhìn Phó ThắngNam với ánh mắt không thể tinđược rồi hét lên: “Phó Thắng Nam,sao anh có thể làm như vậy? Anhcó biết mình đang làm gì không?”Ngạc nhiên, không chỉ MạcHạnh Nguyên, mà cả Phó Bảo Hân.Bà ấy nheo mắt, đôi môi mỏngkhẽ mím chặt.“Không logic cho lắm. CôHạnh Nguyên gặp chuyện ở nhàtôi, đêm hôm khuya khoắt mộtngười ngoài như cô ấy đến nhà tôilàm gì? Nếu vợ tôi cố ý gây thươngtích cho cô ấy, sao có thể chọnmột cách thức rõ ràng như vậyđược? Khi tôi đến, cán dao đangnằm trong tay cô Hạnh Nguyên.”

Tổng Tài Phu Nhân Có Thai RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhBên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ quá trình của vụ án này.” Từ trước đến nay Phó Thắng Nam luôn ít lời, không nhận hợp đồng, chỉ lãnh đạm thông báo một câu rồi khởi động xe. Tôi gật đầu, không nói nhiều. Trầm mặc một lúc lâu, ngoại trừ vâng lời và làm việc, hình như tôi không biết những chuyện khác. Tôi đi thằng vào phòng vệsinh, lúc đi ra thì Mạc HạnhNguyên đã được chuyền đếnphòng bệnh bình thường.Sau khi thuốc mê hết tácdụng, Mạc Hạnh Nguyên tỉnh dậy,sắc mặt tái mét, đờ đẫn vài giây khinằm trên giường bệnh.Nhìn thấy Lâm Uyên và MạcĐình Sinh đều ð đó, cô ta mờmiệng, giọng nói có chút trầm thấpà khàn khàn: “Cha mẹ, sao con lạiở đây?”Lâm Uyên kéo cô ta và nói:“Con bị thương, là tổng giám đốcPhó đưa con tới đây.”Mạc Hạnh Nguyên sững sờ,có lẽ đang nghĩ đến những gì đãxảy ra với mình trước đó.Cô ta nhìn quanh phòng bệnhvà thấy Phó Thắng Nam, đột nhiênhai mắt cô ta đỏ lên, nhìn PhóThắng Nam và khàn giọng nói:“Anh Thắng Nam, em đau quá.”Vừa nói xong, nước mắt cũngkịp chảy ra, vừa ủy khuất vừa đángthương đưa tay về phía Phó ThắngNam, định kéo Phó Thắng Nam lại,nhưng cô ta vừa cử động thì đãđộng tới miệng vết thương khiếncô ta khẽ kêu lên một tiếng.Phó Thắng Nam bước lêntrước đỡ cô ta, trầm giọng nói: “Emvừa mới phẫu thuật xong, đừng vộidi chuyền.”Mạc Hạnh Nguyên chộp lấytay của anh, ánh mắt hung hănghướng về tôi rồi mờ miệng nói:“Anh Thắng Nam, là Thẩm XuânHinh, cô ta muốn giết em, cô tamuốn giết em, người phụ nữ nàythật đáng sợ, anh đừng ở bên cạnhcô ta, cô ta thật sự đáng sợ,”Nói xong, cô ta lại chỉ tay vềphía tôi và hét lên: “Cút đi, đừng ởđây, tôi không muốn nhìn thấy cô,cô đi đi.”Tôi mím môi nhìn cô ta, vẻ mặtvẫn không có chút biểu cảm, ánhmắt dừng lại trên người Phó ThắngNam, cô ta đang dựa vào ngườianh, bỗng nhiên cơn đau nhóitrong tim bắt đầu lan rộng ra tronglồng ngực của tôi.Cô ta nhìn Lâm Uyên và MạcĐình Sinh, cao giọng nói: “Cha mẹ,con muốn kiện cô ta, cô ta cố ý gâythương tích, con muốn kiện cô ta!”Sau đó, cô ta lại nhìn xungquanh để tìm điện thoại di độngcủa mình.Không biết tại sao Lâm Uyênvà Mạc Đình Sinh lại không cầmđiện thoại di động lên mà lại nhìncô ta, rồi lại nhìn tôi với ánh mắtphức tạp.Phó Thắng Nam cũng khôngmờỡ miệng, chỉ để cô ta tự tìm điệnthoại rồi tự ấn ba số.“Alo, đồn công an đúngkhông? Tôi muốn báo án, có ngườicố ý gây thương tích, bị thươngnặng.”Sau đó cô ta nhanh chóngbáo địa chỉ.Tôi nhìn Phó Thắng Nam vàthấy khuôn mặt anh trở nên ảmđạm, nhưng vẫn không nói lời nào.Trịnh Tuấn Anh nhìn tôi và hơikhựng lại: “Đi thôi, tôi sẽ đưa côvề.Tôi mím môi, thð ø nói: “Tôi sẽđợi công an đến.”Trịnh Tuấn Anh cau mày: “CóThắng Nam ở đây, cậu ấy sẽ giảiquyết mọi chuyện, đi thôi, tôi đưacô về.”Tôi cười khẩy, ánh mắt vẫnnhìn về phía Phó Thắng Nam: “Vậynếu tôi rời đi là có thể trốn tránh tộilỗi sao?”Trịnh Tuấn Anh ngừng nói, ánhmắt dừng lại trên người Phó ThắngNam, chờ anh mờ miệng, nhưngPhó Thắng Nam lại không hề có ýkiến gì.Không lâu sau, có hai ngườimặc đồng phục công an đi đến,nhìn thấy những người trongphòng bệnh, cả hai đều ngầnngười ra.Suy cho cùng thì đây đều lànhững nhân vật có tầm ảnh hưởnglớn ở thủ đô, và có lẽ không lạ khihọ xuất hiện trên các mặt báo.Hai người đàn ông trẻ tuổibước đến giường của Mạc HạnhNguyên và nói: “Cô Hạnh Nguyên,có phải vừa rồi cô đã báo công ankhông?”Bên trong phòng bệnh quáyên tĩnh, Mạc Hạnh Nguyên có vẻhơi kinh ngạc khi nhìn thái độ củaLâm Uyên và Mạc Đình Sinh, tạisao từ đầu đến cuối họ đều khôngnói một lời?Nhưng cô ta không nghĩnhiều, chỉ nhìn tôi rồi chỉ tay vềphía tôi và nói: “Là cô ta, tôi muốnkiện cô ta tội cố ý giết người.”Hai công an nhìn tôi, đi đếntrước mặt tôi và nói: “Cô gì ơi, mờicô đi với chúng tôi một chuyến.”“Không phải cô ấy. Đồng chícông an không phải cô ấy. Tôi cóthể làm chứng rằng cô chủ củachúng tôi không giết người.”Không biết dì Triệu đến từ lúc nào,bà ấy đứng trước mặt tôi và nhìnhai người họ nói: “Đồng chí côngan, cô chủ của chúng tôi khônggiêt người, các người bắt sai người rồi.Mạc Hạnh Nguyên cười khẩy:“Không phải cô ta? Không phải côta thì chẳng lẽ tôi tự đâm mình bịthương sao?”Dì Triệu trừng mắt nhìn cô tavà hét lên: “Chính cô tự làm tồnthương mình. Cô cố tình hãm hạicô chủ của chúng tôi.”Mạc Hạnh Nguyên không ngờlại bị cắn lại, tức giận trừng mắtnhìn dì Triệu: “Bà ngậm máu phunngười.” Sau đó lại nhìn Phó ThắngNam: “Anh Thắng Nam, anh nhìnthấy rồi đúng không? Cô ta đâmem, anh nhìn thấy rồi đúngkhông?”Cô ta hơi kích động, nói: “Còncó cô Bảo Hân nữa, cô ấy cũng ởđó, cô ấy có thể làm chứng cho tôi.Cô ta lấy điện thoại di độngvội vàng gọi cho Phó Bảo Hân thìbỗng nhiên điện thoại vang lên bênngoài hành lang.Phó Bảo Hân đến bệnh việnngay từ đầu, nhưng bà ấy luôn ởtrong hành lang, bây giờ Mạc HạnhNguyên gọi nên bà ấy phải đi ra,nhíu mày nhìn những người ở trongphòng bệnh.Mạc Hạnh Nguyên kích độngkhi nhìn thấy bà ấy: “Cô ơi, cô nóivới công an đi, là Thẩm Xuân Hinhmuốn giết cháu. Cô đã nhìn thấy,nói cho công an biết đi, đượckhông ạ?”Phó Bảo Hân nhìn về hướngPhó Thắng Nam, sắc mặt PhóThắng Nam khá u ám, đôi mắtthâm thúy không nhìn ra được cảmxúc gì.Bà ấy liếc mắt nhìn tôi, hơinhíu mày rồi nhàn nhạt nói: “Lúcđó cô đang ở trong phòng ngủ,cũng không biết chuyện gì xảy ra.Lúc đi ra thì cháu đã được ThắngNam đưa lên xe cấp cứu rồi.”Mạc Hạnh Nguyên nhìn bà ấymột cách hoài nghi, có chút suysụp: “Cô, rõ ràng cô đã nhìn thấy,tại sao lại không nói cho bọn họbiết?”Công an có chút lúng túng,nhất thời không biết tình hình cụthể là như thế nào.Mạc Hạnh Nguyên kéo PhóThắng Nam, đôi mắt đỏ bừng:“Anh Thắng Nam, anh đã tận mắtnhìn thấy, anh nói với bọn họ đi, làThẩm Xuân Hinh muốn giết em,anh mau nói đi.”Phó Thắng Nam mím môikhông mờ miệng, nhưng đôi mắtđen nhánh lại rơi vào trên người tôi,sâu xa đến đáng sợ.Phó Thắng Nam không nóichuyện, nhất thời trong phòngbệnh cũng có chút ngượng ngùng,nhất là hai vị công an, người trongphòng này đều là tai to mặt lớn,bọn họ thật sự không biết phải làm sao.Sau khi dừng lại một chút, mộtcông an nhìn tôi và nói: “Thưa cô,cô đi cùng với chúng tôi mộtchuyến đề lấy lời khai, tình hình cụthể như thế nào thì chờ chúng tôiđiều tra rõ ràng thôi.”Tôi gật đầu, dì Triệu có chútkích động ngăn bọn họ lại, nói:“Các người không có chứng cứ thìkhông thể bắt cô chủ của chúngtôi đi được. Chỉ dựa vào lời nói củamột người như cô ta, đây là cáchcác người phá án sao?”Tôi thờ dài, trong lòng biết rõdì Triệu lo lắng sau khi tôi đến đồncông an thì sẽ lưu lại hồ sơ vụ án,điều này sẽ không tốt cho tôi.Tôi nói: “Dì Triệu, không saođâu. Cháu đi với bọn họ mộtchuyến là được, dì yên tâm đikhông có việc gì đâu.”Tôi đi thằng ra ngoài phòngbệnh, từ lúc động tay với MạcHạnh Nguyên, tôi chưa bao giðnghĩ rằng mình có thể trốn thoát.“Không phải cô ấy.” Tôi đi đếncửa phòng, Phó Thắng Nam imlặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng.Tôi sửng sốt, theo bản năngquay đầu lại.Có lẽ Mạc Hạnh Nguyênkhông ngờ anh lại nói như vậy, đôimắt cô ta mờ to, nhìn Phó ThắngNam với ánh mắt không thể tinđược rồi hét lên: “Phó Thắng Nam,sao anh có thể làm như vậy? Anhcó biết mình đang làm gì không?”Ngạc nhiên, không chỉ MạcHạnh Nguyên, mà cả Phó Bảo Hân.Bà ấy nheo mắt, đôi môi mỏngkhẽ mím chặt.“Không logic cho lắm. CôHạnh Nguyên gặp chuyện ở nhàtôi, đêm hôm khuya khoắt mộtngười ngoài như cô ấy đến nhà tôilàm gì? Nếu vợ tôi cố ý gây thươngtích cho cô ấy, sao có thể chọnmột cách thức rõ ràng như vậyđược? Khi tôi đến, cán dao đangnằm trong tay cô Hạnh Nguyên.”

Chương 250