Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 142
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 142Chính vào lúc này, Lạc Tuyết từ sau bước tới, cố gắng dàn hòa!“Hừ, nếu không nghe lời người lớn, sau này sẽ có lúc phải hối hận!”Chu Cầm hừ lên một tiếng, liếc Sở Bắc một cái rồi xoay người trở về phòng ngủ!“Mẹ tôi là như vậy đó, anh đừng quá bận tâm”.Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc, do dự một chút, mới giải thích một câu.“Không sao, anh không để bụng đâu”.Sở Bắc cười lắc đầu, nói cho cùng rốt cuộc vẫn là anh nợ Chu Cầm!Chỉ cần không có gì quá đáng, anh đều có thể nhẫn nhịn được.Lạc Tuyết thở dài một tiếng: “Anh nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi nấu cơm!”Lạc Tuyết đi vào bếp và bắt đầu bận rộn, trong khi Tâm Nhi kéo bố đi.Kể cái này, xem cái kia.Hai bố con hạnh phúc bên nhau.Và dường như nụ cười trên khóe miệng Sở Bắc không bao giờ tắt.Cái gì mà Điện thần Bắc Dã, cái gì mà thần tướng trấn quốc.Vào lúc này, tất cả đều bỏ lại phía sau hết.Có con gái là có tất cả, vậy thôi!Lạc Tuyết tự tay nấu, ba món và một tô canh, nhanh chóng bày biện lên bàn.Những món ăn quê nhà đơn giản nhưng vào tay Lạc Tuyết nấu lại rất ngon.Đó là lần đầu tiên anh ấy cảm thấy như ở nhà, trái tim của Sở Bắc không biết đang là cảm giác gì.Chỉ là, bữa tối gia đình đầu tiên nên cảm giác thật lạ lẫm!Từ đầu chí cuối, Lạc Tuyết chỉ cúi đầu, không nói gì cả.Chu Cầm mặc dù không nói gì, nhưng chỉ trong mấy phút đồng hồ, không biết đã trừng mắt nhìn Sở Bắc bao nhiêu lần.Chỉ có Tâm Nhi là liên tục gắp thức ăn cho Sở Bắc, nói chung là khá hòa thuận.Sau bữa ăn, Sở Bắc là người đầu tiên đặt bát đũa xuống và lau miệng.“Ngôi nhà này hơi cũ và nhỏ, lúc nào chúng ta hãy mua một ngôi nhà lớn hơn nhé!”Sở Bắc tuy rằng không nhìn thấy, nhưng vừa vào cửa liền ngửi được mùi ẩm mốc phảng phất.Anh cũng có thể cảm nhận rằng không gian bên trong không lớn.Sau này, khi bốn người ở chung, khó tránh được sự chật chội!“Mua nhà mới? Mày nói nhẹ nhàng nhỉ!”Vừa mở miệng, Chu Cầm liền hừ lạnh một tiếng, lập tức chế nhạo.“Mày có biết giá nhà ở Tân Hải bao nhiêu không? Mày có biết bây giờ thuê nhà đã vất vả như thế nào rồi không?”“Đã không biết gì cả lại còn nói chuyện vớ vẩn!”“Không có tiền lại mù, lại luôn nói lời đao to búa lớn, sao nhà tao lại dính vào hạng sao chổi như mày kia chứ!”
Chương 142
Chính vào lúc này, Lạc Tuyết từ sau bước tới, cố gắng dàn hòa!
“Hừ, nếu không nghe lời người lớn, sau này sẽ có lúc phải hối hận!”
Chu Cầm hừ lên một tiếng, liếc Sở Bắc một cái rồi xoay người trở về phòng ngủ!
“Mẹ tôi là như vậy đó, anh đừng quá bận tâm”.
Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc, do dự một chút, mới giải thích một câu.
“Không sao, anh không để bụng đâu”.
Sở Bắc cười lắc đầu, nói cho cùng rốt cuộc vẫn là anh nợ Chu Cầm!
Chỉ cần không có gì quá đáng, anh đều có thể nhẫn nhịn được.
Lạc Tuyết thở dài một tiếng: “Anh nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi nấu cơm!”
Lạc Tuyết đi vào bếp và bắt đầu bận rộn, trong khi Tâm Nhi kéo bố đi.
Kể cái này, xem cái kia.
Hai bố con hạnh phúc bên nhau.
Và dường như nụ cười trên khóe miệng Sở Bắc không bao giờ tắt.
Cái gì mà Điện thần Bắc Dã, cái gì mà thần tướng trấn quốc.
Vào lúc này, tất cả đều bỏ lại phía sau hết.
Có con gái là có tất cả, vậy thôi!
Lạc Tuyết tự tay nấu, ba món và một tô canh, nhanh chóng bày biện lên bàn.
Những món ăn quê nhà đơn giản nhưng vào tay Lạc Tuyết nấu lại rất ngon.
Đó là lần đầu tiên anh ấy cảm thấy như ở nhà, trái tim của Sở Bắc không biết đang là cảm giác gì.
Chỉ là, bữa tối gia đình đầu tiên nên cảm giác thật lạ lẫm!
Từ đầu chí cuối, Lạc Tuyết chỉ cúi đầu, không nói gì cả.
Chu Cầm mặc dù không nói gì, nhưng chỉ trong mấy phút đồng hồ, không biết đã trừng mắt nhìn Sở Bắc bao nhiêu lần.
Chỉ có Tâm Nhi là liên tục gắp thức ăn cho Sở Bắc, nói chung là khá hòa thuận.
Sau bữa ăn, Sở Bắc là người đầu tiên đặt bát đũa xuống và lau miệng.
“Ngôi nhà này hơi cũ và nhỏ, lúc nào chúng ta hãy mua một ngôi nhà lớn hơn nhé!”
Sở Bắc tuy rằng không nhìn thấy, nhưng vừa vào cửa liền ngửi được mùi ẩm mốc phảng phất.
Anh cũng có thể cảm nhận rằng không gian bên trong không lớn.
Sau này, khi bốn người ở chung, khó tránh được sự chật chội!
“Mua nhà mới? Mày nói nhẹ nhàng nhỉ!”
Vừa mở miệng, Chu Cầm liền hừ lạnh một tiếng, lập tức chế nhạo.
“Mày có biết giá nhà ở Tân Hải bao nhiêu không? Mày có biết bây giờ thuê nhà đã vất vả như thế nào rồi không?”
“Đã không biết gì cả lại còn nói chuyện vớ vẩn!”
“Không có tiền lại mù, lại luôn nói lời đao to búa lớn, sao nhà tao lại dính vào hạng sao chổi như mày kia chứ!”
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 142Chính vào lúc này, Lạc Tuyết từ sau bước tới, cố gắng dàn hòa!“Hừ, nếu không nghe lời người lớn, sau này sẽ có lúc phải hối hận!”Chu Cầm hừ lên một tiếng, liếc Sở Bắc một cái rồi xoay người trở về phòng ngủ!“Mẹ tôi là như vậy đó, anh đừng quá bận tâm”.Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc, do dự một chút, mới giải thích một câu.“Không sao, anh không để bụng đâu”.Sở Bắc cười lắc đầu, nói cho cùng rốt cuộc vẫn là anh nợ Chu Cầm!Chỉ cần không có gì quá đáng, anh đều có thể nhẫn nhịn được.Lạc Tuyết thở dài một tiếng: “Anh nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi nấu cơm!”Lạc Tuyết đi vào bếp và bắt đầu bận rộn, trong khi Tâm Nhi kéo bố đi.Kể cái này, xem cái kia.Hai bố con hạnh phúc bên nhau.Và dường như nụ cười trên khóe miệng Sở Bắc không bao giờ tắt.Cái gì mà Điện thần Bắc Dã, cái gì mà thần tướng trấn quốc.Vào lúc này, tất cả đều bỏ lại phía sau hết.Có con gái là có tất cả, vậy thôi!Lạc Tuyết tự tay nấu, ba món và một tô canh, nhanh chóng bày biện lên bàn.Những món ăn quê nhà đơn giản nhưng vào tay Lạc Tuyết nấu lại rất ngon.Đó là lần đầu tiên anh ấy cảm thấy như ở nhà, trái tim của Sở Bắc không biết đang là cảm giác gì.Chỉ là, bữa tối gia đình đầu tiên nên cảm giác thật lạ lẫm!Từ đầu chí cuối, Lạc Tuyết chỉ cúi đầu, không nói gì cả.Chu Cầm mặc dù không nói gì, nhưng chỉ trong mấy phút đồng hồ, không biết đã trừng mắt nhìn Sở Bắc bao nhiêu lần.Chỉ có Tâm Nhi là liên tục gắp thức ăn cho Sở Bắc, nói chung là khá hòa thuận.Sau bữa ăn, Sở Bắc là người đầu tiên đặt bát đũa xuống và lau miệng.“Ngôi nhà này hơi cũ và nhỏ, lúc nào chúng ta hãy mua một ngôi nhà lớn hơn nhé!”Sở Bắc tuy rằng không nhìn thấy, nhưng vừa vào cửa liền ngửi được mùi ẩm mốc phảng phất.Anh cũng có thể cảm nhận rằng không gian bên trong không lớn.Sau này, khi bốn người ở chung, khó tránh được sự chật chội!“Mua nhà mới? Mày nói nhẹ nhàng nhỉ!”Vừa mở miệng, Chu Cầm liền hừ lạnh một tiếng, lập tức chế nhạo.“Mày có biết giá nhà ở Tân Hải bao nhiêu không? Mày có biết bây giờ thuê nhà đã vất vả như thế nào rồi không?”“Đã không biết gì cả lại còn nói chuyện vớ vẩn!”“Không có tiền lại mù, lại luôn nói lời đao to búa lớn, sao nhà tao lại dính vào hạng sao chổi như mày kia chứ!”