Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 147

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 147Ai mà ngờ bảo vệ đó lớn tiếng mắng, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.“Đi mau, còn lải nhải nữa tôi đuổi đi đấy”.Nói rồi ông ta vung cây gậy trong tay vài cái trong không trung khiến Tiểu Vũ Tâm sợ hãi trốn sau lưng bố, bĩu môi oan ức nhìn bảo vệ.“Sao lại không có? Trước đó con tôi vẫn đi học ở đây mà”.Sở Bắc xoay người nhìn bảo vệ, ánh mắt thêm vài phần lạnh lùng.“Ông chắc chắn là không có sao? E là lời ông chẳng có giá trị gì đâu!”Nói rồi, anh chống cây gậy trong tay muốn tiếp tục đi vào trong.“Này, cậu kia, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Không hiểu tiếng người sao?”Bảo vệ cười mỉa, giọng điệu càng không tốt, càng thể hiện rõ ý tứ đe dọa hơn.“Thấy cậu bị mù nên tôi cũng không muốn làm khó cậu”.“Bây giờ cút đi cho ông đây, sau này đừng đến đây nữa”.“Nếu không đừng nói con gái cậu không được đi học, ông đây sẽ khiến cậu trở thành người què luôn đấy”.Bảo vệ hung hăng nhìn Sở Bắc, Sở Bắc vẫn không có cảm xúc gì, không hề động đậy.Ngược lại, Lạc Vũ Tâm kiên định đứng trước mặt Sở Bắc.“Bác… bác không được đánh bố cháu, nếu không, nếu không…”“Nếu không thì sao?”, bảo vệ khinh thường liếc nhìn cô bé.“Nếu hai người không đi, đừng nói là bố mày, tao cũng đánh cả mày nữa đấy”.“Bác… sao bác lại vô lý thế chứ!”, Tiểu Vũ Tâm bĩu môi, mắt đỏ ửng, ngân ngấn nước.“Ha ha ha, buồn cười chết mất, nói lý với tao á?”Thấy dáng vẻ tức anh ách của Tiểu Vũ Tâm, bảo vệ đó lại cười ngặt nghẽo.“Ranh con, hôm nay ông đây dạy cho mày một bài học, đạo lý không phải dùng để nói chuyện”.“Ai có quyền lớn hơn, có nhiều tiền hơn thì mới là đạo lý”.“Ngay cả cái này cũng không hiểu thì đáng đời làm một tên mù! Mau cút đi, cút đi”.Bảo vệ mất kiên nhẫn khoát tay, giọng điệu lộ ra vẻ khinh thường.“Có lý!”Tiểu Vũ Tâm tức khịt mũi, mấy lần muốn bật khóc.Ngược lại Sở Bắc cũng vô cùng đồng ý mà gật đầu.“Nhưng sao ông biết quyền thế của tôi có lớn hay không, có nhiều tiền hay không?”Anh đã có thể nhận thấy được chút manh mối từ cuộc trò chuyện vừa rồi.Chắc chắn không phải anh đi nhầm nhà trẻ mà bên trong ẩn chứa bí ẩn.“Chỉ dựa vào cậu? Nhìn bộ dạng này đi, còn dám nói thế à? Tôi cũng thấy xấu hổ thay cậu”.Bảo vệ tỏ ra xem thường.Nơi này là trường quý tộc đứng đầu Tân Hải.Ông ta đã làm bảo vệ ở đây nhiều năm rồi, không biết đã gặp biết bao nhân vật lớn nhỏ, từ lâu đã luyện đôi mắt hỏa nhãn kim tinh từ lâu.

Chương 147

Ai mà ngờ bảo vệ đó lớn tiếng mắng, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.

“Đi mau, còn lải nhải nữa tôi đuổi đi đấy”.

Nói rồi ông ta vung cây gậy trong tay vài cái trong không trung khiến Tiểu Vũ Tâm sợ hãi trốn sau lưng bố, bĩu môi oan ức nhìn bảo vệ.

“Sao lại không có? Trước đó con tôi vẫn đi học ở đây mà”.

Sở Bắc xoay người nhìn bảo vệ, ánh mắt thêm vài phần lạnh lùng.

“Ông chắc chắn là không có sao? E là lời ông chẳng có giá trị gì đâu!”

Nói rồi, anh chống cây gậy trong tay muốn tiếp tục đi vào trong.

“Này, cậu kia, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Không hiểu tiếng người sao?”

Bảo vệ cười mỉa, giọng điệu càng không tốt, càng thể hiện rõ ý tứ đe dọa hơn.

“Thấy cậu bị mù nên tôi cũng không muốn làm khó cậu”.

“Bây giờ cút đi cho ông đây, sau này đừng đến đây nữa”.

“Nếu không đừng nói con gái cậu không được đi học, ông đây sẽ khiến cậu trở thành người què luôn đấy”.

Bảo vệ hung hăng nhìn Sở Bắc, Sở Bắc vẫn không có cảm xúc gì, không hề động đậy.

Ngược lại, Lạc Vũ Tâm kiên định đứng trước mặt Sở Bắc.

“Bác… bác không được đánh bố cháu, nếu không, nếu không…”

“Nếu không thì sao?”, bảo vệ khinh thường liếc nhìn cô bé.

“Nếu hai người không đi, đừng nói là bố mày, tao cũng đánh cả mày nữa đấy”.

“Bác… sao bác lại vô lý thế chứ!”, Tiểu Vũ Tâm bĩu môi, mắt đỏ ửng, ngân ngấn nước.

“Ha ha ha, buồn cười chết mất, nói lý với tao á?”

Thấy dáng vẻ tức anh ách của Tiểu Vũ Tâm, bảo vệ đó lại cười ngặt nghẽo.

“Ranh con, hôm nay ông đây dạy cho mày một bài học, đạo lý không phải dùng để nói chuyện”.

“Ai có quyền lớn hơn, có nhiều tiền hơn thì mới là đạo lý”.

“Ngay cả cái này cũng không hiểu thì đáng đời làm một tên mù! Mau cút đi, cút đi”.

Bảo vệ mất kiên nhẫn khoát tay, giọng điệu lộ ra vẻ khinh thường.

“Có lý!”

Tiểu Vũ Tâm tức khịt mũi, mấy lần muốn bật khóc.

Ngược lại Sở Bắc cũng vô cùng đồng ý mà gật đầu.

“Nhưng sao ông biết quyền thế của tôi có lớn hay không, có nhiều tiền hay không?”

Anh đã có thể nhận thấy được chút manh mối từ cuộc trò chuyện vừa rồi.

Chắc chắn không phải anh đi nhầm nhà trẻ mà bên trong ẩn chứa bí ẩn.

“Chỉ dựa vào cậu? Nhìn bộ dạng này đi, còn dám nói thế à? Tôi cũng thấy xấu hổ thay cậu”.

Bảo vệ tỏ ra xem thường.

Nơi này là trường quý tộc đứng đầu Tân Hải.

Ông ta đã làm bảo vệ ở đây nhiều năm rồi, không biết đã gặp biết bao nhân vật lớn nhỏ, từ lâu đã luyện đôi mắt hỏa nhãn kim tinh từ lâu.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 147Ai mà ngờ bảo vệ đó lớn tiếng mắng, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.“Đi mau, còn lải nhải nữa tôi đuổi đi đấy”.Nói rồi ông ta vung cây gậy trong tay vài cái trong không trung khiến Tiểu Vũ Tâm sợ hãi trốn sau lưng bố, bĩu môi oan ức nhìn bảo vệ.“Sao lại không có? Trước đó con tôi vẫn đi học ở đây mà”.Sở Bắc xoay người nhìn bảo vệ, ánh mắt thêm vài phần lạnh lùng.“Ông chắc chắn là không có sao? E là lời ông chẳng có giá trị gì đâu!”Nói rồi, anh chống cây gậy trong tay muốn tiếp tục đi vào trong.“Này, cậu kia, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Không hiểu tiếng người sao?”Bảo vệ cười mỉa, giọng điệu càng không tốt, càng thể hiện rõ ý tứ đe dọa hơn.“Thấy cậu bị mù nên tôi cũng không muốn làm khó cậu”.“Bây giờ cút đi cho ông đây, sau này đừng đến đây nữa”.“Nếu không đừng nói con gái cậu không được đi học, ông đây sẽ khiến cậu trở thành người què luôn đấy”.Bảo vệ hung hăng nhìn Sở Bắc, Sở Bắc vẫn không có cảm xúc gì, không hề động đậy.Ngược lại, Lạc Vũ Tâm kiên định đứng trước mặt Sở Bắc.“Bác… bác không được đánh bố cháu, nếu không, nếu không…”“Nếu không thì sao?”, bảo vệ khinh thường liếc nhìn cô bé.“Nếu hai người không đi, đừng nói là bố mày, tao cũng đánh cả mày nữa đấy”.“Bác… sao bác lại vô lý thế chứ!”, Tiểu Vũ Tâm bĩu môi, mắt đỏ ửng, ngân ngấn nước.“Ha ha ha, buồn cười chết mất, nói lý với tao á?”Thấy dáng vẻ tức anh ách của Tiểu Vũ Tâm, bảo vệ đó lại cười ngặt nghẽo.“Ranh con, hôm nay ông đây dạy cho mày một bài học, đạo lý không phải dùng để nói chuyện”.“Ai có quyền lớn hơn, có nhiều tiền hơn thì mới là đạo lý”.“Ngay cả cái này cũng không hiểu thì đáng đời làm một tên mù! Mau cút đi, cút đi”.Bảo vệ mất kiên nhẫn khoát tay, giọng điệu lộ ra vẻ khinh thường.“Có lý!”Tiểu Vũ Tâm tức khịt mũi, mấy lần muốn bật khóc.Ngược lại Sở Bắc cũng vô cùng đồng ý mà gật đầu.“Nhưng sao ông biết quyền thế của tôi có lớn hay không, có nhiều tiền hay không?”Anh đã có thể nhận thấy được chút manh mối từ cuộc trò chuyện vừa rồi.Chắc chắn không phải anh đi nhầm nhà trẻ mà bên trong ẩn chứa bí ẩn.“Chỉ dựa vào cậu? Nhìn bộ dạng này đi, còn dám nói thế à? Tôi cũng thấy xấu hổ thay cậu”.Bảo vệ tỏ ra xem thường.Nơi này là trường quý tộc đứng đầu Tân Hải.Ông ta đã làm bảo vệ ở đây nhiều năm rồi, không biết đã gặp biết bao nhân vật lớn nhỏ, từ lâu đã luyện đôi mắt hỏa nhãn kim tinh từ lâu.

Chương 147