Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 152

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 152Chỉ là ông ta vừa dứt lời…Bốp bốp bốp!Một tràng tiếng vỗ tay vang lên hơi chói tay.“Hay, hay cho một màn kịch diễn quá đạt!”Sở Bắc tiến đến trước đứng đối diện với hiệu trưởng Trương.Không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt anh nhưng lại cảm thấy lạnh sống lưng đến mức bức người.“Hay cho một câu con hoang, ông sẽ phải trả giá vì đã nói hai chữ này”.“Sao nào, chẳng lẽ cậu còn muốn đánh tôi sao?”Hiệu trưởng Trương híp mắt, giọng điệu không tốt lắm.“Rõ như ban ngày rồi, đe dọa hiệu trưởng của một trường là phạm pháp”.“Cậu có xin chỉ cần một câu nói của tôi cũng có thể khiến cậu ngồi tù rục xương không?”Nghe ông ta nói thế, Sở Bắc khẽ cười.Trong đó còn chứa sự giễu cợt.Hay cho một câu ngồi tù mục xương!Ông vô duyên vô cớ hủy hợp đồng, đuổi học Tiểu Vũ Tâm chỉ vì muốn nịnh hót lấy quyền quý.Điều này chẳng lẽ không phạm pháp à?Không hổ là hiệu trưởng, tài ăn nói đúng là tốt lắm!“Tôi không tin thật!”Sở Bắc lắc đầu, tay gõ nhẹ cây gậy xuống đất, giọng nói trở lên lạnh lùng.“Nhưng, ông chỉ có một cơ hội giải thích rõ ràng chuyện này”.“Tốt nhất đừng khiến tôi thất vọng”. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Vừa dứt lời, nhiệt độ không khí xung quanh bỗng giảm xuống.Sở Bắc đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.“A, người trẻ tuổi tác không lớn, mà khẩu khí lại không nhỏ chút nào!”Giọng điệu Sở Bắc như ra lệnh khiến hiệu trưởng Trương rất khó chịu.Hơn nữa còn ở trước mặt Lý Hải Bắc, sao có thể rơi vào thế yếu chứ?“Tôi cũng cho cậu một cơ hội, bây giờ rời đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không…”Hiệu trưởng Trương nheo mắt, ánh mắt đầy cay độc.“Nếu không, đừng nói là nhà trẻ chúng tôi không cần con gái cậu, mà cả Tân Hải này cũng không có nhà trẻ nào muốn con gái của cậu đâu!”Đe dọa, đe dọa một cách trắng trợn.Ông ta có thể đi đến bây giờ, đâu chỉ dựa vào mỗi năng lực bản thân…Mà còn cả thủ đoạn!Đối phó với một tên nhà quê, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?Ông ta vừa nói xong, Lý Hải Bắc tiến lên trước một bước, ánh mắt khinh thường.

Chương 152

Chỉ là ông ta vừa dứt lời…

Bốp bốp bốp!

Một tràng tiếng vỗ tay vang lên hơi chói tay.

“Hay, hay cho một màn kịch diễn quá đạt!”

Sở Bắc tiến đến trước đứng đối diện với hiệu trưởng Trương.

Không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt anh nhưng lại cảm thấy lạnh sống lưng đến mức bức người.

“Hay cho một câu con hoang, ông sẽ phải trả giá vì đã nói hai chữ này”.

“Sao nào, chẳng lẽ cậu còn muốn đánh tôi sao?”

Hiệu trưởng Trương híp mắt, giọng điệu không tốt lắm.

“Rõ như ban ngày rồi, đe dọa hiệu trưởng của một trường là phạm pháp”.

“Cậu có xin chỉ cần một câu nói của tôi cũng có thể khiến cậu ngồi tù rục xương không?”

Nghe ông ta nói thế, Sở Bắc khẽ cười.

Trong đó còn chứa sự giễu cợt.

Hay cho một câu ngồi tù mục xương!

Ông vô duyên vô cớ hủy hợp đồng, đuổi học Tiểu Vũ Tâm chỉ vì muốn nịnh hót lấy quyền quý.

Điều này chẳng lẽ không phạm pháp à?

Không hổ là hiệu trưởng, tài ăn nói đúng là tốt lắm!

“Tôi không tin thật!”

Sở Bắc lắc đầu, tay gõ nhẹ cây gậy xuống đất, giọng nói trở lên lạnh lùng.

“Nhưng, ông chỉ có một cơ hội giải thích rõ ràng chuyện này”.

“Tốt nhất đừng khiến tôi thất vọng”. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vừa dứt lời, nhiệt độ không khí xung quanh bỗng giảm xuống.

Sở Bắc đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.

“A, người trẻ tuổi tác không lớn, mà khẩu khí lại không nhỏ chút nào!”

Giọng điệu Sở Bắc như ra lệnh khiến hiệu trưởng Trương rất khó chịu.

Hơn nữa còn ở trước mặt Lý Hải Bắc, sao có thể rơi vào thế yếu chứ?

“Tôi cũng cho cậu một cơ hội, bây giờ rời đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không…”

Hiệu trưởng Trương nheo mắt, ánh mắt đầy cay độc.

“Nếu không, đừng nói là nhà trẻ chúng tôi không cần con gái cậu, mà cả Tân Hải này cũng không có nhà trẻ nào muốn con gái của cậu đâu!”

Đe dọa, đe dọa một cách trắng trợn.

Ông ta có thể đi đến bây giờ, đâu chỉ dựa vào mỗi năng lực bản thân…

Mà còn cả thủ đoạn!

Đối phó với một tên nhà quê, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Ông ta vừa nói xong, Lý Hải Bắc tiến lên trước một bước, ánh mắt khinh thường.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 152Chỉ là ông ta vừa dứt lời…Bốp bốp bốp!Một tràng tiếng vỗ tay vang lên hơi chói tay.“Hay, hay cho một màn kịch diễn quá đạt!”Sở Bắc tiến đến trước đứng đối diện với hiệu trưởng Trương.Không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt anh nhưng lại cảm thấy lạnh sống lưng đến mức bức người.“Hay cho một câu con hoang, ông sẽ phải trả giá vì đã nói hai chữ này”.“Sao nào, chẳng lẽ cậu còn muốn đánh tôi sao?”Hiệu trưởng Trương híp mắt, giọng điệu không tốt lắm.“Rõ như ban ngày rồi, đe dọa hiệu trưởng của một trường là phạm pháp”.“Cậu có xin chỉ cần một câu nói của tôi cũng có thể khiến cậu ngồi tù rục xương không?”Nghe ông ta nói thế, Sở Bắc khẽ cười.Trong đó còn chứa sự giễu cợt.Hay cho một câu ngồi tù mục xương!Ông vô duyên vô cớ hủy hợp đồng, đuổi học Tiểu Vũ Tâm chỉ vì muốn nịnh hót lấy quyền quý.Điều này chẳng lẽ không phạm pháp à?Không hổ là hiệu trưởng, tài ăn nói đúng là tốt lắm!“Tôi không tin thật!”Sở Bắc lắc đầu, tay gõ nhẹ cây gậy xuống đất, giọng nói trở lên lạnh lùng.“Nhưng, ông chỉ có một cơ hội giải thích rõ ràng chuyện này”.“Tốt nhất đừng khiến tôi thất vọng”. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Vừa dứt lời, nhiệt độ không khí xung quanh bỗng giảm xuống.Sở Bắc đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.“A, người trẻ tuổi tác không lớn, mà khẩu khí lại không nhỏ chút nào!”Giọng điệu Sở Bắc như ra lệnh khiến hiệu trưởng Trương rất khó chịu.Hơn nữa còn ở trước mặt Lý Hải Bắc, sao có thể rơi vào thế yếu chứ?“Tôi cũng cho cậu một cơ hội, bây giờ rời đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không…”Hiệu trưởng Trương nheo mắt, ánh mắt đầy cay độc.“Nếu không, đừng nói là nhà trẻ chúng tôi không cần con gái cậu, mà cả Tân Hải này cũng không có nhà trẻ nào muốn con gái của cậu đâu!”Đe dọa, đe dọa một cách trắng trợn.Ông ta có thể đi đến bây giờ, đâu chỉ dựa vào mỗi năng lực bản thân…Mà còn cả thủ đoạn!Đối phó với một tên nhà quê, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?Ông ta vừa nói xong, Lý Hải Bắc tiến lên trước một bước, ánh mắt khinh thường.

Chương 152