Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 156
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 156Hiệu trưởng Trương không biết nguyên do, nhìn thấy vậy vẻ mặt lập tức u ám.“Đứng dậy cho tôi, nếu ngay cả tên mù cũng không đuổi đi được thì đừng làm đội trưởng bảo vệ nữa, anh cũng phải cút khỏi nơi này!”Hiệu trưởng Trương mặt nặng mày nhẹ, tên nhóc này lại làm rơi gậy lúc quan trọng, đây chẳng phải là tát vào mặt ông ta sao?Thế nhưng, cho dù ông ta có mắng chửi thế nào thì Triệu Hà chung quy cũng không đáp lời.Nếu không phải toàn thân người này đang khẽ run thì sợ rằng tưởng đó chỉ là một bức tượng!“Triệu Hà, mẹ nó…”Mặc kệ hiệu trưởng Trương có nhẫn nhịn thế nào thì cũng bị lửa giận này bùng phát trong lòng.Nhưng ngay khi những lời mắng chửi vừa thốt ra thì tiếng động cơ đột nhiên vang lên cắt lời ông ta.Chỉ nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen nhanh như chớp phóng tới, tiếng phanh thắng gấp rồi dừng lại vững vàng trước cửa nhà trẻ.Biển số xe là một dãy số sáu liên tiếp, rất chói mắt!“Đây chẳng phải là xe anh trai tôi sao? Sao anh ấy lại đến?”Lý Hải Bắc nhìn thấy vậy, lập tức trợn trừng mắt.Trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành!Mà hiệu trưởng Trương vừa nghe thấy là xe của Lý Hải Đông, sắc mặt lập tức thay đổi.Vội vàng đi về phía trước, đi trước một bước mở cửa sau Maybach.“Chủ tịch Lý, ông muốn đến cũng không nói trước một tiếng để tôi đến tiếp đón ông, mời vào mời vào!”Lý Hải Bắc thì cúi đầu khom lưng, bộ dạng lúc trước so với lúc ở trước mặt Lý Hải Đông, cung kính hơn hẳn.Dù sao, người này mới là người cầm quyền nhà họ Lý thật sự.Cửa xe mở ra, một người trung niên tầm năm mươi tuổi, bước ra.Lý Hải Đông mặc vest, tóc tai chải gọn gàng.Chỉ là sắc mặt lại không tốt lắm.“Anh, sao anh lại đến đây?”Lý Hải Bắc dắt con trai đi lên, thái độ kiêu ngạo lập tức đã không còn.Thế nhưng, Lý Hải Đông còn chẳng buồn liếc nhìn hai người.Chân bước đi như bay, hai ba bước đã đến đình nghỉ mát.Nhìn thấy Sở Bắc bên bàn đá thì khẽ khom người.Dáng vẻ thận trọng, giống như học sinh phạm lỗi vậy.“Cậu Sở, thực xin lỗi, là tôi tới muộn!”Giọng điệu vô cùng khiêm nhường.Sở Bắc không lên tiếng, thoáng chốc anh cũng không ngẩng đầu!Ầm!Chỉ một câu ngắn ngủi, lại giống như sấm sét giáng vào đầu Lý Hải Bắc và hiệu trưởng Trương.Lý Hải Đông, người cầm quyền gia tộc thượng lưu nhà họ Lý, chủ tịch tập đoàn Lý Thị, mà lại cúi đầu xin lỗi tên mù này?
Chương 156
Hiệu trưởng Trương không biết nguyên do, nhìn thấy vậy vẻ mặt lập tức u ám.
“Đứng dậy cho tôi, nếu ngay cả tên mù cũng không đuổi đi được thì đừng làm đội trưởng bảo vệ nữa, anh cũng phải cút khỏi nơi này!”
Hiệu trưởng Trương mặt nặng mày nhẹ, tên nhóc này lại làm rơi gậy lúc quan trọng, đây chẳng phải là tát vào mặt ông ta sao?
Thế nhưng, cho dù ông ta có mắng chửi thế nào thì Triệu Hà chung quy cũng không đáp lời.
Nếu không phải toàn thân người này đang khẽ run thì sợ rằng tưởng đó chỉ là một bức tượng!
“Triệu Hà, mẹ nó…”
Mặc kệ hiệu trưởng Trương có nhẫn nhịn thế nào thì cũng bị lửa giận này bùng phát trong lòng.
Nhưng ngay khi những lời mắng chửi vừa thốt ra thì tiếng động cơ đột nhiên vang lên cắt lời ông ta.
Chỉ nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen nhanh như chớp phóng tới, tiếng phanh thắng gấp rồi dừng lại vững vàng trước cửa nhà trẻ.
Biển số xe là một dãy số sáu liên tiếp, rất chói mắt!
“Đây chẳng phải là xe anh trai tôi sao? Sao anh ấy lại đến?”
Lý Hải Bắc nhìn thấy vậy, lập tức trợn trừng mắt.
Trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành!
Mà hiệu trưởng Trương vừa nghe thấy là xe của Lý Hải Đông, sắc mặt lập tức thay đổi.
Vội vàng đi về phía trước, đi trước một bước mở cửa sau Maybach.
“Chủ tịch Lý, ông muốn đến cũng không nói trước một tiếng để tôi đến tiếp đón ông, mời vào mời vào!”
Lý Hải Bắc thì cúi đầu khom lưng, bộ dạng lúc trước so với lúc ở trước mặt Lý Hải Đông, cung kính hơn hẳn.
Dù sao, người này mới là người cầm quyền nhà họ Lý thật sự.
Cửa xe mở ra, một người trung niên tầm năm mươi tuổi, bước ra.
Lý Hải Đông mặc vest, tóc tai chải gọn gàng.
Chỉ là sắc mặt lại không tốt lắm.
“Anh, sao anh lại đến đây?”
Lý Hải Bắc dắt con trai đi lên, thái độ kiêu ngạo lập tức đã không còn.
Thế nhưng, Lý Hải Đông còn chẳng buồn liếc nhìn hai người.
Chân bước đi như bay, hai ba bước đã đến đình nghỉ mát.
Nhìn thấy Sở Bắc bên bàn đá thì khẽ khom người.
Dáng vẻ thận trọng, giống như học sinh phạm lỗi vậy.
“Cậu Sở, thực xin lỗi, là tôi tới muộn!”
Giọng điệu vô cùng khiêm nhường.
Sở Bắc không lên tiếng, thoáng chốc anh cũng không ngẩng đầu!
Ầm!
Chỉ một câu ngắn ngủi, lại giống như sấm sét giáng vào đầu Lý Hải Bắc và hiệu trưởng Trương.
Lý Hải Đông, người cầm quyền gia tộc thượng lưu nhà họ Lý, chủ tịch tập đoàn Lý Thị, mà lại cúi đầu xin lỗi tên mù này?
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 156Hiệu trưởng Trương không biết nguyên do, nhìn thấy vậy vẻ mặt lập tức u ám.“Đứng dậy cho tôi, nếu ngay cả tên mù cũng không đuổi đi được thì đừng làm đội trưởng bảo vệ nữa, anh cũng phải cút khỏi nơi này!”Hiệu trưởng Trương mặt nặng mày nhẹ, tên nhóc này lại làm rơi gậy lúc quan trọng, đây chẳng phải là tát vào mặt ông ta sao?Thế nhưng, cho dù ông ta có mắng chửi thế nào thì Triệu Hà chung quy cũng không đáp lời.Nếu không phải toàn thân người này đang khẽ run thì sợ rằng tưởng đó chỉ là một bức tượng!“Triệu Hà, mẹ nó…”Mặc kệ hiệu trưởng Trương có nhẫn nhịn thế nào thì cũng bị lửa giận này bùng phát trong lòng.Nhưng ngay khi những lời mắng chửi vừa thốt ra thì tiếng động cơ đột nhiên vang lên cắt lời ông ta.Chỉ nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen nhanh như chớp phóng tới, tiếng phanh thắng gấp rồi dừng lại vững vàng trước cửa nhà trẻ.Biển số xe là một dãy số sáu liên tiếp, rất chói mắt!“Đây chẳng phải là xe anh trai tôi sao? Sao anh ấy lại đến?”Lý Hải Bắc nhìn thấy vậy, lập tức trợn trừng mắt.Trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành!Mà hiệu trưởng Trương vừa nghe thấy là xe của Lý Hải Đông, sắc mặt lập tức thay đổi.Vội vàng đi về phía trước, đi trước một bước mở cửa sau Maybach.“Chủ tịch Lý, ông muốn đến cũng không nói trước một tiếng để tôi đến tiếp đón ông, mời vào mời vào!”Lý Hải Bắc thì cúi đầu khom lưng, bộ dạng lúc trước so với lúc ở trước mặt Lý Hải Đông, cung kính hơn hẳn.Dù sao, người này mới là người cầm quyền nhà họ Lý thật sự.Cửa xe mở ra, một người trung niên tầm năm mươi tuổi, bước ra.Lý Hải Đông mặc vest, tóc tai chải gọn gàng.Chỉ là sắc mặt lại không tốt lắm.“Anh, sao anh lại đến đây?”Lý Hải Bắc dắt con trai đi lên, thái độ kiêu ngạo lập tức đã không còn.Thế nhưng, Lý Hải Đông còn chẳng buồn liếc nhìn hai người.Chân bước đi như bay, hai ba bước đã đến đình nghỉ mát.Nhìn thấy Sở Bắc bên bàn đá thì khẽ khom người.Dáng vẻ thận trọng, giống như học sinh phạm lỗi vậy.“Cậu Sở, thực xin lỗi, là tôi tới muộn!”Giọng điệu vô cùng khiêm nhường.Sở Bắc không lên tiếng, thoáng chốc anh cũng không ngẩng đầu!Ầm!Chỉ một câu ngắn ngủi, lại giống như sấm sét giáng vào đầu Lý Hải Bắc và hiệu trưởng Trương.Lý Hải Đông, người cầm quyền gia tộc thượng lưu nhà họ Lý, chủ tịch tập đoàn Lý Thị, mà lại cúi đầu xin lỗi tên mù này?