Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 167

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 167Đến lúc này, La Vạn Sơn không thể chịu đựng thêm được nữa.Nhìn thấy mình có cơ hội nói, ông ta lập tức quát lên.“A!”Lạc Mai giật mình, cả người choáng váng.Đương nhiên không chỉ có mỗi ả cảm thấy như vậy!Lạc Vinh Quang vốn đang định nói giúp mấy câu cũng như chết lặng.Nhìn thấy La Vạn Sơn tức giận, ông ta cũng chỉ đành ngồi lại!Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm vốn đang tái mét, đột nhiên cảm thấy kinh ngạc.Chuyện gì thế này?La Vạn Sơn đang nổi điên với Lạc Mai ư?Là vì bọn họ sao?Ngay lập tức, bầu không khí như cô đặc lại.Có một sự kỳ quặc nào đó ở đây!Người nhà họ La liên tục nhìn nhau, nhưng không một ai biết tại sao La Vạn Sơn lại nổi giận như vậy.Quan trọng hơn cả là cơn giận này dường như đang nhắm vào Lạc Mai chăng?Chỉ có Sở Bắc vẫn luôn bình tĩnh.Có vẻ như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.“Ông La, ông, ý ông là…”Một lúc sau, Lạc Mai mới định thần lại, run rẩy nói.“Tôi bảo cô câm miệng, cô không nghe thấy sao?”Bốp!Sau tiếng gầm của La Vạn Sơn là tiếng tát giòn giã vang lên.Lạc Mai ngay lập tức bị tát ngã xuống đất, ửng đỏ cả một bên má, trông vô cùng rõ!Trong phút chốc, tất cả mọi người đang có mặt đều bị sốc!Nếu lúc nãy có ai vẫn không chắc, vậy thì bây giờ đã rõ mồn một rồi.La Vạn Sơn thực sự đang tức giận với Lạc Mai.Nhưng tại sao…“Ông, ông làm gì vậy?”Lạc Mai ôm lấy một bên má nóng rực, cả người như muốn phát điên.Ả một mực muốn Sở Bắc quỳ xuống xin lỗi, nhưng không ngờ người gặp xui xẻo lại chính là mình.“Câm miệng, nếu cô còn nói thêm một chữ nào nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cô!”La Vạn Sơn giận đến mức lồng ngực căng lên, hai mắt trợn trừng.Sau khi mắng Lạc Mai xong, liền quay sang Lạc Vinh Quang.“Còn ông nữa, ông nghĩ mình là cái thá gì? Có thể đại diện cho bọn tôi sao? Đồ ngốc, ông suýt chút nữa hại chết tôi rồi!”Sắc mặt Lạc Vinh Quang lập tức tái mét.Ông ta đường đường là gia chủ nhà họ Lạc, hơn nữa cũng đã ngoài sáu bảy chục tuổi.Nhưng La Vạn Sơn lại không hề nương tình, khiến cho mặt mũi ông ta hoàn toàn mất sạch.

Chương 167

Đến lúc này, La Vạn Sơn không thể chịu đựng thêm được nữa.

Nhìn thấy mình có cơ hội nói, ông ta lập tức quát lên.

“A!”

Lạc Mai giật mình, cả người choáng váng.

Đương nhiên không chỉ có mỗi ả cảm thấy như vậy!

Lạc Vinh Quang vốn đang định nói giúp mấy câu cũng như chết lặng.

Nhìn thấy La Vạn Sơn tức giận, ông ta cũng chỉ đành ngồi lại!

Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm vốn đang tái mét, đột nhiên cảm thấy kinh ngạc.

Chuyện gì thế này?

La Vạn Sơn đang nổi điên với Lạc Mai ư?

Là vì bọn họ sao?

Ngay lập tức, bầu không khí như cô đặc lại.

Có một sự kỳ quặc nào đó ở đây!

Người nhà họ La liên tục nhìn nhau, nhưng không một ai biết tại sao La Vạn Sơn lại nổi giận như vậy.

Quan trọng hơn cả là cơn giận này dường như đang nhắm vào Lạc Mai chăng?

Chỉ có Sở Bắc vẫn luôn bình tĩnh.

Có vẻ như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

“Ông La, ông, ý ông là…”

Một lúc sau, Lạc Mai mới định thần lại, run rẩy nói.

“Tôi bảo cô câm miệng, cô không nghe thấy sao?”

Bốp!

Sau tiếng gầm của La Vạn Sơn là tiếng tát giòn giã vang lên.

Lạc Mai ngay lập tức bị tát ngã xuống đất, ửng đỏ cả một bên má, trông vô cùng rõ!

Trong phút chốc, tất cả mọi người đang có mặt đều bị sốc!

Nếu lúc nãy có ai vẫn không chắc, vậy thì bây giờ đã rõ mồn một rồi.

La Vạn Sơn thực sự đang tức giận với Lạc Mai.

Nhưng tại sao…

“Ông, ông làm gì vậy?”

Lạc Mai ôm lấy một bên má nóng rực, cả người như muốn phát điên.

Ả một mực muốn Sở Bắc quỳ xuống xin lỗi, nhưng không ngờ người gặp xui xẻo lại chính là mình.

“Câm miệng, nếu cô còn nói thêm một chữ nào nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cô!”

La Vạn Sơn giận đến mức lồng ngực căng lên, hai mắt trợn trừng.

Sau khi mắng Lạc Mai xong, liền quay sang Lạc Vinh Quang.

“Còn ông nữa, ông nghĩ mình là cái thá gì? Có thể đại diện cho bọn tôi sao? Đồ ngốc, ông suýt chút nữa hại chết tôi rồi!”

Sắc mặt Lạc Vinh Quang lập tức tái mét.

Ông ta đường đường là gia chủ nhà họ Lạc, hơn nữa cũng đã ngoài sáu bảy chục tuổi.

Nhưng La Vạn Sơn lại không hề nương tình, khiến cho mặt mũi ông ta hoàn toàn mất sạch.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 167Đến lúc này, La Vạn Sơn không thể chịu đựng thêm được nữa.Nhìn thấy mình có cơ hội nói, ông ta lập tức quát lên.“A!”Lạc Mai giật mình, cả người choáng váng.Đương nhiên không chỉ có mỗi ả cảm thấy như vậy!Lạc Vinh Quang vốn đang định nói giúp mấy câu cũng như chết lặng.Nhìn thấy La Vạn Sơn tức giận, ông ta cũng chỉ đành ngồi lại!Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm vốn đang tái mét, đột nhiên cảm thấy kinh ngạc.Chuyện gì thế này?La Vạn Sơn đang nổi điên với Lạc Mai ư?Là vì bọn họ sao?Ngay lập tức, bầu không khí như cô đặc lại.Có một sự kỳ quặc nào đó ở đây!Người nhà họ La liên tục nhìn nhau, nhưng không một ai biết tại sao La Vạn Sơn lại nổi giận như vậy.Quan trọng hơn cả là cơn giận này dường như đang nhắm vào Lạc Mai chăng?Chỉ có Sở Bắc vẫn luôn bình tĩnh.Có vẻ như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.“Ông La, ông, ý ông là…”Một lúc sau, Lạc Mai mới định thần lại, run rẩy nói.“Tôi bảo cô câm miệng, cô không nghe thấy sao?”Bốp!Sau tiếng gầm của La Vạn Sơn là tiếng tát giòn giã vang lên.Lạc Mai ngay lập tức bị tát ngã xuống đất, ửng đỏ cả một bên má, trông vô cùng rõ!Trong phút chốc, tất cả mọi người đang có mặt đều bị sốc!Nếu lúc nãy có ai vẫn không chắc, vậy thì bây giờ đã rõ mồn một rồi.La Vạn Sơn thực sự đang tức giận với Lạc Mai.Nhưng tại sao…“Ông, ông làm gì vậy?”Lạc Mai ôm lấy một bên má nóng rực, cả người như muốn phát điên.Ả một mực muốn Sở Bắc quỳ xuống xin lỗi, nhưng không ngờ người gặp xui xẻo lại chính là mình.“Câm miệng, nếu cô còn nói thêm một chữ nào nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cô!”La Vạn Sơn giận đến mức lồng ngực căng lên, hai mắt trợn trừng.Sau khi mắng Lạc Mai xong, liền quay sang Lạc Vinh Quang.“Còn ông nữa, ông nghĩ mình là cái thá gì? Có thể đại diện cho bọn tôi sao? Đồ ngốc, ông suýt chút nữa hại chết tôi rồi!”Sắc mặt Lạc Vinh Quang lập tức tái mét.Ông ta đường đường là gia chủ nhà họ Lạc, hơn nữa cũng đã ngoài sáu bảy chục tuổi.Nhưng La Vạn Sơn lại không hề nương tình, khiến cho mặt mũi ông ta hoàn toàn mất sạch.

Chương 167