Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 169
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 169Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều do Sở Bắc sắp đặt ư?Nhưng tại sao lại có thể?Bầu không khí vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có chút áp lực.Sở Bắc không lên tiếng, La Vạn Sơn cũng không dám làm gì.Thậm chí còn không dám lau đi giọt mồ hôi lạnh của mình.Ngay cả La Vạn Thuỷ và cả nhà họ La cũng thế.Dù gì thì chỉ một câu nói của Sở Bắc cũng đủ để khiến nhà họ La tuyệt mệnh!“Ông La, trí nhớ của ông tệ thật đấy! Người ông nên xin lỗi, không phải là tôi đâu!”Cuối cùng Sở Bắc cũng chịu lên tiếng.Bầu không khí trầm mặc bỗng chốc bị phá vỡ.Lời nói không chút kiêng dè của Sở Bắc lập tức khiến cho cả nhà họ Lạc ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nhưng La Vạn Sơn đang run bần bật lập tức hiểu ra ngay.Ông ta đột ngột quay người lại, nhìn về phía Lạc Tuyết, ngay lập tức quỳ xuống.“Cô Lạc, chuyện xảy ra lúc đó là lỗi của chúng tôi! Chúng tôi không nên ép cô cưới đứa con trai ngu ngốc của tôi!”“Hôm nay tôi đến đây để xin lỗi cô, xin cô hãy tha thứ cho nhà họ La của tôi!”La Vạn Sơn gần như bò trên mặt đất, giọng nói của ông ta cũng vô cùng hèn mọn.La Vạn Thuỷ và đám con cháu nhà họ La thấy vậy, đều lần lượt quỳ xuống.Bọn họ cứ thế nhìn chăm chăm vào Lạc Tuyết, như thể cô là ngọn đèn sáng có thể cứu bọn họ vậy!Nhưng đó là sự thật!Sở Bắc đã nói về nó hai hôm trước.Chỉ cần Lạc Tuyết chịu tha cho bọn họ thì nhà họ La mới có thể sống!“Chuyện này, ông La, ông làm gì vậy?”Lạc Tuyết sững sờ, cô nhìn đám người nhà họ La đều đang quỳ, trong lòng không biết phải làm thế nào.Lạc Vinh Quang và Lạc Tuyết cùng lần lượt hít sâu một hơi.Ngay lúc này, cả bọn họ cũng không biết được lý do tại sao.La Vạn Sơn và cả nhà họ La không phải bị úng não đó chứ?“Ông La, ông đứng lên đã, có chuyện gì từ từ nói!”Lạc Tuyết nhanh chóng bỏ con gái xuống, sau đó đỡ La Vạn Sơn dậy.Nhưng La Vạn Sơn nào dám đứng dậy? Ông ta càng cúi đầu thấp hơn nữa.“Cô Lạc, nếu cô không tha thứ cho chúng tôi, thì tôi sẽ không đứng dậy, tôi sẽ quỳ cho đến khi cô chịu tha thứ mới thôi!”“Chuyện này…”Lạc Tuyết chẳng hiểu gì, cô đưa tay ra, hoàn toàn không biết phải nên làm thế nào.Cô thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra.Mọi thứ thật khó tin, thậm chí không thể nào giải thích được.“Ý của ông là đang uy hiếp Tiểu Tuyết ư?”Ngay khi Lạc Tuyết đang bối rối, Sở Bắc liền lên tiếng.
Chương 169
Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều do Sở Bắc sắp đặt ư?
Nhưng tại sao lại có thể?
Bầu không khí vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có chút áp lực.
Sở Bắc không lên tiếng, La Vạn Sơn cũng không dám làm gì.
Thậm chí còn không dám lau đi giọt mồ hôi lạnh của mình.
Ngay cả La Vạn Thuỷ và cả nhà họ La cũng thế.
Dù gì thì chỉ một câu nói của Sở Bắc cũng đủ để khiến nhà họ La tuyệt mệnh!
“Ông La, trí nhớ của ông tệ thật đấy! Người ông nên xin lỗi, không phải là tôi đâu!”
Cuối cùng Sở Bắc cũng chịu lên tiếng.
Bầu không khí trầm mặc bỗng chốc bị phá vỡ.
Lời nói không chút kiêng dè của Sở Bắc lập tức khiến cho cả nhà họ Lạc ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng La Vạn Sơn đang run bần bật lập tức hiểu ra ngay.
Ông ta đột ngột quay người lại, nhìn về phía Lạc Tuyết, ngay lập tức quỳ xuống.
“Cô Lạc, chuyện xảy ra lúc đó là lỗi của chúng tôi! Chúng tôi không nên ép cô cưới đứa con trai ngu ngốc của tôi!”
“Hôm nay tôi đến đây để xin lỗi cô, xin cô hãy tha thứ cho nhà họ La của tôi!”
La Vạn Sơn gần như bò trên mặt đất, giọng nói của ông ta cũng vô cùng hèn mọn.
La Vạn Thuỷ và đám con cháu nhà họ La thấy vậy, đều lần lượt quỳ xuống.
Bọn họ cứ thế nhìn chăm chăm vào Lạc Tuyết, như thể cô là ngọn đèn sáng có thể cứu bọn họ vậy!
Nhưng đó là sự thật!
Sở Bắc đã nói về nó hai hôm trước.
Chỉ cần Lạc Tuyết chịu tha cho bọn họ thì nhà họ La mới có thể sống!
“Chuyện này, ông La, ông làm gì vậy?”
Lạc Tuyết sững sờ, cô nhìn đám người nhà họ La đều đang quỳ, trong lòng không biết phải làm thế nào.
Lạc Vinh Quang và Lạc Tuyết cùng lần lượt hít sâu một hơi.
Ngay lúc này, cả bọn họ cũng không biết được lý do tại sao.
La Vạn Sơn và cả nhà họ La không phải bị úng não đó chứ?
“Ông La, ông đứng lên đã, có chuyện gì từ từ nói!”
Lạc Tuyết nhanh chóng bỏ con gái xuống, sau đó đỡ La Vạn Sơn dậy.
Nhưng La Vạn Sơn nào dám đứng dậy? Ông ta càng cúi đầu thấp hơn nữa.
“Cô Lạc, nếu cô không tha thứ cho chúng tôi, thì tôi sẽ không đứng dậy, tôi sẽ quỳ cho đến khi cô chịu tha thứ mới thôi!”
“Chuyện này…”
Lạc Tuyết chẳng hiểu gì, cô đưa tay ra, hoàn toàn không biết phải nên làm thế nào.
Cô thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mọi thứ thật khó tin, thậm chí không thể nào giải thích được.
“Ý của ông là đang uy hiếp Tiểu Tuyết ư?”
Ngay khi Lạc Tuyết đang bối rối, Sở Bắc liền lên tiếng.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 169Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều do Sở Bắc sắp đặt ư?Nhưng tại sao lại có thể?Bầu không khí vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có chút áp lực.Sở Bắc không lên tiếng, La Vạn Sơn cũng không dám làm gì.Thậm chí còn không dám lau đi giọt mồ hôi lạnh của mình.Ngay cả La Vạn Thuỷ và cả nhà họ La cũng thế.Dù gì thì chỉ một câu nói của Sở Bắc cũng đủ để khiến nhà họ La tuyệt mệnh!“Ông La, trí nhớ của ông tệ thật đấy! Người ông nên xin lỗi, không phải là tôi đâu!”Cuối cùng Sở Bắc cũng chịu lên tiếng.Bầu không khí trầm mặc bỗng chốc bị phá vỡ.Lời nói không chút kiêng dè của Sở Bắc lập tức khiến cho cả nhà họ Lạc ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nhưng La Vạn Sơn đang run bần bật lập tức hiểu ra ngay.Ông ta đột ngột quay người lại, nhìn về phía Lạc Tuyết, ngay lập tức quỳ xuống.“Cô Lạc, chuyện xảy ra lúc đó là lỗi của chúng tôi! Chúng tôi không nên ép cô cưới đứa con trai ngu ngốc của tôi!”“Hôm nay tôi đến đây để xin lỗi cô, xin cô hãy tha thứ cho nhà họ La của tôi!”La Vạn Sơn gần như bò trên mặt đất, giọng nói của ông ta cũng vô cùng hèn mọn.La Vạn Thuỷ và đám con cháu nhà họ La thấy vậy, đều lần lượt quỳ xuống.Bọn họ cứ thế nhìn chăm chăm vào Lạc Tuyết, như thể cô là ngọn đèn sáng có thể cứu bọn họ vậy!Nhưng đó là sự thật!Sở Bắc đã nói về nó hai hôm trước.Chỉ cần Lạc Tuyết chịu tha cho bọn họ thì nhà họ La mới có thể sống!“Chuyện này, ông La, ông làm gì vậy?”Lạc Tuyết sững sờ, cô nhìn đám người nhà họ La đều đang quỳ, trong lòng không biết phải làm thế nào.Lạc Vinh Quang và Lạc Tuyết cùng lần lượt hít sâu một hơi.Ngay lúc này, cả bọn họ cũng không biết được lý do tại sao.La Vạn Sơn và cả nhà họ La không phải bị úng não đó chứ?“Ông La, ông đứng lên đã, có chuyện gì từ từ nói!”Lạc Tuyết nhanh chóng bỏ con gái xuống, sau đó đỡ La Vạn Sơn dậy.Nhưng La Vạn Sơn nào dám đứng dậy? Ông ta càng cúi đầu thấp hơn nữa.“Cô Lạc, nếu cô không tha thứ cho chúng tôi, thì tôi sẽ không đứng dậy, tôi sẽ quỳ cho đến khi cô chịu tha thứ mới thôi!”“Chuyện này…”Lạc Tuyết chẳng hiểu gì, cô đưa tay ra, hoàn toàn không biết phải nên làm thế nào.Cô thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra.Mọi thứ thật khó tin, thậm chí không thể nào giải thích được.“Ý của ông là đang uy hiếp Tiểu Tuyết ư?”Ngay khi Lạc Tuyết đang bối rối, Sở Bắc liền lên tiếng.