Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 182

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 182Lạc Vinh Quang sợ hãi ra mặt, định giải thích nhưng Dương Xuyên lại xua tay ngắt lời.“Không cần nói nữa, ông yên tâm, cậu đây nói là giữ lời”.Nói xong, Dương Xuyên trưng vẻ mặt vô cảm, trực tiếp xoay người bỏ đi.Lý Nham định đi theo nhưng Dương Xuyên không hề đợi hắn ta, khiến hắn hết sức xấu hổ.Chỉ đành khó xử nhìn Lạc Vinh Quang và Lạc Mai một cái.Đôi mắt ba người đều chứa đựng nỗi niềm riêng, nhưng có một điều lại giống nhau.Đó chính là nỗi hận với Sở Bắc…“Điều tra! Điều tra đến cùng cho tôi, tôi không tin, chẳng có lẽ thằng họ Sở kia lại từ đá chui ra chắc?”.Trong buồng lái của chiếc Maybach, Dương Xuyên một tay cầm điện thoại, còn tay kia thì nắm chặt vô lăng.Gương mặt u ám, hoàn toàn khác với dáng vẻ ôn tồn lễ độ trước đó.“Vâng, cậu chủ”.Người ở đầu bên kia điện thoại trịnh trọng đảm bảo, nhưng không có được bao nhiêu tự tin.Dù gì trước đó hắn đã điều tra tất cả hồ sơ của Sở Bắc rồi.Chỉ tiếc là chẳng có thu hoạch gì.Sở Bắc thực sự cứ như chui ra từ đá vậy.“Còn nữa gia tăng sức ép với tập đoàn Lạc Thị, tôi muốn xem thử Sở Bắc rốt cuộc lấy cái gì ra đấu với tôi”.Dương Xuyên rặn ra một câu từ kẽ răng, sự ác độc trong mắt không hề có chút giấu giếm nào.Vừa nãy, tất cả mọi việc đều là sự thăm dò của hắn ta với Sở Bắc.Phải nói rằng Sở Bắc tạo cho hắn ta cảm giác chắc chắn không đơn giản như bề ngoài.Nhưng thế vẫn còn lâu mới đủ.Còn về cụ thể thế nào thì ngày mai sẽ biết thôi.Dương Xuyên hừ một tiếng rồi định cúp máy.Nhưng ở đâu bên kia lại vang lên giọng nói ngập ngừng của gã thân tín.“Cậu Dương có việc này tôi không biết có nên nói không, nhà họ La toi rồi…”.“Là sao? Nói rõ ràng xem!”, Dương Xuyên cau mày, cứ cảm thấy có lẽ có liên quan đến Sở Bắc.“Cậu Dương, một tiếng trước, người nhà họ La đã bán tất cả tài sản, cả nhà bay ra nước ngoài rồi, cứ như là… chạy thoát thân vậy”.“Chạy thoát thân?”.Chân mày Dương Xuyên bỗng chốc nhăn tít lại.Ân tình trước đây Lạc Vinh Quang áp lên người hắn ta, hắn không từ chối.Nhưng thực sự không biết trong đó đã có việc gì.Lẽ nào tất cả đều là vì Sở Bắc?“Điều tra, phải điều tra ra bằng được cho tôi”.Dương Xuyên tức tối buông một câu rồi cúp máy.Ánh mắt nhìn về phía trước, hiểm độc cứ như băng lạnh Nam Cực.

Chương 182

Lạc Vinh Quang sợ hãi ra mặt, định giải thích nhưng Dương Xuyên lại xua tay ngắt lời.

“Không cần nói nữa, ông yên tâm, cậu đây nói là giữ lời”.

Nói xong, Dương Xuyên trưng vẻ mặt vô cảm, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Lý Nham định đi theo nhưng Dương Xuyên không hề đợi hắn ta, khiến hắn hết sức xấu hổ.

Chỉ đành khó xử nhìn Lạc Vinh Quang và Lạc Mai một cái.

Đôi mắt ba người đều chứa đựng nỗi niềm riêng, nhưng có một điều lại giống nhau.

Đó chính là nỗi hận với Sở Bắc…

“Điều tra! Điều tra đến cùng cho tôi, tôi không tin, chẳng có lẽ thằng họ Sở kia lại từ đá chui ra chắc?”.

Trong buồng lái của chiếc Maybach, Dương Xuyên một tay cầm điện thoại, còn tay kia thì nắm chặt vô lăng.

Gương mặt u ám, hoàn toàn khác với dáng vẻ ôn tồn lễ độ trước đó.

“Vâng, cậu chủ”.

Người ở đầu bên kia điện thoại trịnh trọng đảm bảo, nhưng không có được bao nhiêu tự tin.

Dù gì trước đó hắn đã điều tra tất cả hồ sơ của Sở Bắc rồi.

Chỉ tiếc là chẳng có thu hoạch gì.

Sở Bắc thực sự cứ như chui ra từ đá vậy.

“Còn nữa gia tăng sức ép với tập đoàn Lạc Thị, tôi muốn xem thử Sở Bắc rốt cuộc lấy cái gì ra đấu với tôi”.

Dương Xuyên rặn ra một câu từ kẽ răng, sự ác độc trong mắt không hề có chút giấu giếm nào.

Vừa nãy, tất cả mọi việc đều là sự thăm dò của hắn ta với Sở Bắc.

Phải nói rằng Sở Bắc tạo cho hắn ta cảm giác chắc chắn không đơn giản như bề ngoài.

Nhưng thế vẫn còn lâu mới đủ.

Còn về cụ thể thế nào thì ngày mai sẽ biết thôi.

Dương Xuyên hừ một tiếng rồi định cúp máy.

Nhưng ở đâu bên kia lại vang lên giọng nói ngập ngừng của gã thân tín.

“Cậu Dương có việc này tôi không biết có nên nói không, nhà họ La toi rồi…”.

“Là sao? Nói rõ ràng xem!”, Dương Xuyên cau mày, cứ cảm thấy có lẽ có liên quan đến Sở Bắc.

“Cậu Dương, một tiếng trước, người nhà họ La đã bán tất cả tài sản, cả nhà bay ra nước ngoài rồi, cứ như là… chạy thoát thân vậy”.

“Chạy thoát thân?”.

Chân mày Dương Xuyên bỗng chốc nhăn tít lại.

Ân tình trước đây Lạc Vinh Quang áp lên người hắn ta, hắn không từ chối.

Nhưng thực sự không biết trong đó đã có việc gì.

Lẽ nào tất cả đều là vì Sở Bắc?

“Điều tra, phải điều tra ra bằng được cho tôi”.

Dương Xuyên tức tối buông một câu rồi cúp máy.

Ánh mắt nhìn về phía trước, hiểm độc cứ như băng lạnh Nam Cực.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 182Lạc Vinh Quang sợ hãi ra mặt, định giải thích nhưng Dương Xuyên lại xua tay ngắt lời.“Không cần nói nữa, ông yên tâm, cậu đây nói là giữ lời”.Nói xong, Dương Xuyên trưng vẻ mặt vô cảm, trực tiếp xoay người bỏ đi.Lý Nham định đi theo nhưng Dương Xuyên không hề đợi hắn ta, khiến hắn hết sức xấu hổ.Chỉ đành khó xử nhìn Lạc Vinh Quang và Lạc Mai một cái.Đôi mắt ba người đều chứa đựng nỗi niềm riêng, nhưng có một điều lại giống nhau.Đó chính là nỗi hận với Sở Bắc…“Điều tra! Điều tra đến cùng cho tôi, tôi không tin, chẳng có lẽ thằng họ Sở kia lại từ đá chui ra chắc?”.Trong buồng lái của chiếc Maybach, Dương Xuyên một tay cầm điện thoại, còn tay kia thì nắm chặt vô lăng.Gương mặt u ám, hoàn toàn khác với dáng vẻ ôn tồn lễ độ trước đó.“Vâng, cậu chủ”.Người ở đầu bên kia điện thoại trịnh trọng đảm bảo, nhưng không có được bao nhiêu tự tin.Dù gì trước đó hắn đã điều tra tất cả hồ sơ của Sở Bắc rồi.Chỉ tiếc là chẳng có thu hoạch gì.Sở Bắc thực sự cứ như chui ra từ đá vậy.“Còn nữa gia tăng sức ép với tập đoàn Lạc Thị, tôi muốn xem thử Sở Bắc rốt cuộc lấy cái gì ra đấu với tôi”.Dương Xuyên rặn ra một câu từ kẽ răng, sự ác độc trong mắt không hề có chút giấu giếm nào.Vừa nãy, tất cả mọi việc đều là sự thăm dò của hắn ta với Sở Bắc.Phải nói rằng Sở Bắc tạo cho hắn ta cảm giác chắc chắn không đơn giản như bề ngoài.Nhưng thế vẫn còn lâu mới đủ.Còn về cụ thể thế nào thì ngày mai sẽ biết thôi.Dương Xuyên hừ một tiếng rồi định cúp máy.Nhưng ở đâu bên kia lại vang lên giọng nói ngập ngừng của gã thân tín.“Cậu Dương có việc này tôi không biết có nên nói không, nhà họ La toi rồi…”.“Là sao? Nói rõ ràng xem!”, Dương Xuyên cau mày, cứ cảm thấy có lẽ có liên quan đến Sở Bắc.“Cậu Dương, một tiếng trước, người nhà họ La đã bán tất cả tài sản, cả nhà bay ra nước ngoài rồi, cứ như là… chạy thoát thân vậy”.“Chạy thoát thân?”.Chân mày Dương Xuyên bỗng chốc nhăn tít lại.Ân tình trước đây Lạc Vinh Quang áp lên người hắn ta, hắn không từ chối.Nhưng thực sự không biết trong đó đã có việc gì.Lẽ nào tất cả đều là vì Sở Bắc?“Điều tra, phải điều tra ra bằng được cho tôi”.Dương Xuyên tức tối buông một câu rồi cúp máy.Ánh mắt nhìn về phía trước, hiểm độc cứ như băng lạnh Nam Cực.

Chương 182