Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 186

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 186Ầm!Trong lòng Lý Hải Đông hốt hoảng, đầu óc chợt trống rỗng.Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.Không cần nghi ngờ, người thư ký nói chính là Sở Bắc.Nhưng cậu Sở đến tìm ông ta làm gì?Lẽ nào là không hài lòng với kết quả giải quyết hôm nay?Nghĩ đến tin tức về nhà họ La vừa nhận được, trong lòng Lý Hải Đông chỉ còn lại sợ hãi.Thần tướng trấn quốc đích thân đến, dù là phúc hay họa thì tập đoàn Lý Thị e là cũng không đỡ nổi.“Còn ngơ ra đó làm gì? Còn không mau đi mời cậu Sở vào? Không… tôi đích thân đi đón”.Lý Hải ĐSo mà ngồi yên nổi? Vội vàng đích thân đi đón.Nhưng ông ta chưa kịp nhấc chân thì cửa văn phòng đã lại lần nữa bị đẩy mở.“Không cần phiền chủ tịch Lý, tôi đã tự tiện đến rồi”.Cộp, cộp, cộp.Cùng với tiếng gậy trúc gõ vào sàn nhà là giọng nói bình tĩnh của Sở Bắc.Cơ thể Lý Hải Đông run lên, vừa ngẩng đầu thì Sở Bắc đã đứng trước mặt ông ta rồi.“Cậu… cậu Sở. Cậu quá bộ đến tập đoàn là vinh hạnh của tôi, cậu gọi tôi Tiểu Lý là được, mau ngồi đi”.Lý Hải Đông hơi khom lưng, làm động tác mời.Dù là giọng nói hay hành động đều hèn mọn hết sức.Mà cảnh tượng ngắn ngủi này khiến cho thư ký nhìn đến mắt chữ A mồm chữ O.Đến cả Từ Lệ cũng ngơ ra tại chỗ.Trên gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.Lý Hải Đông, đường đường là gia chủ của một gia tộc, là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Lý Thị, lúc này thế mà lại khúm na khúm núm với một gã mù.Hơn nữa gã mù này lại còn trẻ như vậy.Nhưng ở Tân Hải cũng không nghe nói có nhân vật máu mặt nào họ Sở mà?Chẳng lẽ là người từ tỉnh đến?Sắc mặt Sở Bắc không đổi, không ngồi xuống mà nhìn vào Từ Lệ ngã trên đất.“Đây là vợ của Lý Hải Bắc nhỉ? Ừm, xứng đôi đó”.Một câu nói khiến sắc mặt Lý Hải Đông chợt thay đổi.Chỉ mong sao đánh chết mụ đàn bà thối tha này.“Thím còn ngơ ra đó làm gì? Còn không mau cút đi? Nếu không tôi xử luôn cả thím đó”.Từ Lệ sợ đến run lên, cuống cuồng đứng dậy chạy đi.Trước khi đi còn không quên nhìn Sở Bắc một cái.“Cô cũng ra ngoài đi”.Lý Hải Đông liếc thư ký một cái, đợi đến khi cô ấy đi thì đích thân đóng cửa lại.“Sở Bắc, mời cậu ngồi, nếu có gì sơ sót thì mong cậu lượng thứ”.

Chương 186

Ầm!

Trong lòng Lý Hải Đông hốt hoảng, đầu óc chợt trống rỗng.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.

Không cần nghi ngờ, người thư ký nói chính là Sở Bắc.

Nhưng cậu Sở đến tìm ông ta làm gì?

Lẽ nào là không hài lòng với kết quả giải quyết hôm nay?

Nghĩ đến tin tức về nhà họ La vừa nhận được, trong lòng Lý Hải Đông chỉ còn lại sợ hãi.

Thần tướng trấn quốc đích thân đến, dù là phúc hay họa thì tập đoàn Lý Thị e là cũng không đỡ nổi.

“Còn ngơ ra đó làm gì? Còn không mau đi mời cậu Sở vào? Không… tôi đích thân đi đón”.

Lý Hải ĐSo mà ngồi yên nổi? Vội vàng đích thân đi đón.

Nhưng ông ta chưa kịp nhấc chân thì cửa văn phòng đã lại lần nữa bị đẩy mở.

“Không cần phiền chủ tịch Lý, tôi đã tự tiện đến rồi”.

Cộp, cộp, cộp.

Cùng với tiếng gậy trúc gõ vào sàn nhà là giọng nói bình tĩnh của Sở Bắc.

Cơ thể Lý Hải Đông run lên, vừa ngẩng đầu thì Sở Bắc đã đứng trước mặt ông ta rồi.

“Cậu… cậu Sở. Cậu quá bộ đến tập đoàn là vinh hạnh của tôi, cậu gọi tôi Tiểu Lý là được, mau ngồi đi”.

Lý Hải Đông hơi khom lưng, làm động tác mời.

Dù là giọng nói hay hành động đều hèn mọn hết sức.

Mà cảnh tượng ngắn ngủi này khiến cho thư ký nhìn đến mắt chữ A mồm chữ O.

Đến cả Từ Lệ cũng ngơ ra tại chỗ.

Trên gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.

Lý Hải Đông, đường đường là gia chủ của một gia tộc, là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Lý Thị, lúc này thế mà lại khúm na khúm núm với một gã mù.

Hơn nữa gã mù này lại còn trẻ như vậy.

Nhưng ở Tân Hải cũng không nghe nói có nhân vật máu mặt nào họ Sở mà?

Chẳng lẽ là người từ tỉnh đến?

Sắc mặt Sở Bắc không đổi, không ngồi xuống mà nhìn vào Từ Lệ ngã trên đất.

“Đây là vợ của Lý Hải Bắc nhỉ? Ừm, xứng đôi đó”.

Một câu nói khiến sắc mặt Lý Hải Đông chợt thay đổi.

Chỉ mong sao đánh chết mụ đàn bà thối tha này.

“Thím còn ngơ ra đó làm gì? Còn không mau cút đi? Nếu không tôi xử luôn cả thím đó”.

Từ Lệ sợ đến run lên, cuống cuồng đứng dậy chạy đi.

Trước khi đi còn không quên nhìn Sở Bắc một cái.

“Cô cũng ra ngoài đi”.

Lý Hải Đông liếc thư ký một cái, đợi đến khi cô ấy đi thì đích thân đóng cửa lại.

“Sở Bắc, mời cậu ngồi, nếu có gì sơ sót thì mong cậu lượng thứ”.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 186Ầm!Trong lòng Lý Hải Đông hốt hoảng, đầu óc chợt trống rỗng.Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.Không cần nghi ngờ, người thư ký nói chính là Sở Bắc.Nhưng cậu Sở đến tìm ông ta làm gì?Lẽ nào là không hài lòng với kết quả giải quyết hôm nay?Nghĩ đến tin tức về nhà họ La vừa nhận được, trong lòng Lý Hải Đông chỉ còn lại sợ hãi.Thần tướng trấn quốc đích thân đến, dù là phúc hay họa thì tập đoàn Lý Thị e là cũng không đỡ nổi.“Còn ngơ ra đó làm gì? Còn không mau đi mời cậu Sở vào? Không… tôi đích thân đi đón”.Lý Hải ĐSo mà ngồi yên nổi? Vội vàng đích thân đi đón.Nhưng ông ta chưa kịp nhấc chân thì cửa văn phòng đã lại lần nữa bị đẩy mở.“Không cần phiền chủ tịch Lý, tôi đã tự tiện đến rồi”.Cộp, cộp, cộp.Cùng với tiếng gậy trúc gõ vào sàn nhà là giọng nói bình tĩnh của Sở Bắc.Cơ thể Lý Hải Đông run lên, vừa ngẩng đầu thì Sở Bắc đã đứng trước mặt ông ta rồi.“Cậu… cậu Sở. Cậu quá bộ đến tập đoàn là vinh hạnh của tôi, cậu gọi tôi Tiểu Lý là được, mau ngồi đi”.Lý Hải Đông hơi khom lưng, làm động tác mời.Dù là giọng nói hay hành động đều hèn mọn hết sức.Mà cảnh tượng ngắn ngủi này khiến cho thư ký nhìn đến mắt chữ A mồm chữ O.Đến cả Từ Lệ cũng ngơ ra tại chỗ.Trên gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.Lý Hải Đông, đường đường là gia chủ của một gia tộc, là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Lý Thị, lúc này thế mà lại khúm na khúm núm với một gã mù.Hơn nữa gã mù này lại còn trẻ như vậy.Nhưng ở Tân Hải cũng không nghe nói có nhân vật máu mặt nào họ Sở mà?Chẳng lẽ là người từ tỉnh đến?Sắc mặt Sở Bắc không đổi, không ngồi xuống mà nhìn vào Từ Lệ ngã trên đất.“Đây là vợ của Lý Hải Bắc nhỉ? Ừm, xứng đôi đó”.Một câu nói khiến sắc mặt Lý Hải Đông chợt thay đổi.Chỉ mong sao đánh chết mụ đàn bà thối tha này.“Thím còn ngơ ra đó làm gì? Còn không mau cút đi? Nếu không tôi xử luôn cả thím đó”.Từ Lệ sợ đến run lên, cuống cuồng đứng dậy chạy đi.Trước khi đi còn không quên nhìn Sở Bắc một cái.“Cô cũng ra ngoài đi”.Lý Hải Đông liếc thư ký một cái, đợi đến khi cô ấy đi thì đích thân đóng cửa lại.“Sở Bắc, mời cậu ngồi, nếu có gì sơ sót thì mong cậu lượng thứ”.

Chương 186