Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 200

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 200Vài người vô thức lùi lại, họ thấy Sở Bắc không động đậy, liền co giò lên chạy không nói lời nào.Bọn họ cũng không quan tâm đến cả Lưu Phong.“Chúng mày, quay lại cho tao! Hai trăm nghìn, trả tiền luôn, ôi…”Sắc mặt Lưu Phong lập tức tái nhợt, hắn còn muốn tăng giá nhưng Thanh Vũ đã không hề khách khí đá vào chân hắn một cước!Bịch!Lưu Phong lập tức quỳ xuống trước mười một ngôi mộ hoang trước mặt.Cơn đau ở đầu gối khiến hắn không nói nên lời.“Liếm sạch đi!”Sở Nam chầm chậm quay người lại với vẻ mặt lạnh lùng.Giọng nói sắc lạnh xen lẫn vẻ uy nghiêm.“Mày, mày nói gì?”Lưu Phong đau đến mức nhe răng trợn mắt rồi nhìn Sở Nam với vẻ khó tin.Sở Nam chưa đáp lời thì Thanh Vũ đã tiến lên.Cô túm lấy cổ áo sau của Lưu Phong rồi nhấc bổng hắn lên.Bụp!Mặt Lưu Phong bị dí sát vào chính giữa đống đá của ngôi mộ.Mà ngay trước đó là bãi nước bọt mà hắn vừa nhổ ra.Chính hắn nhìn thấy còn mắc ói.“Thả tao ra, bố tao là Lưu Tông Tín, ông ấy sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu…”Lưu Phong cuống đến mức nhắm tịt mắt lại rồi gào lên.Bắt hắn liếm sạch bãi nước bọt này thì hắn sẽ chết vì nôn oẹ mất.“Tôi cho cậu một phút để liếm sạch nó!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Sở Nam bình thản cất giọng nói vô tình.Không ai được sỉ nhục anh em của anh.Không ai được sỉ nhục anh hùng của dân tộc.Nhà họ Lưu? Chưa đủ trình!Sở Nam vừa nói dứt câu, tay Thanh Vũ đã dùng sức hơn, mặt Lưu Phong gần như dính vào tảng đá.Miệng hắn chỉ còn cách bãi nước bọt chưa đến một centi.Hắn rợn hết cả người, vội vàng ngậm miệng lại, mắt còn không dám mở ra.“Tưởng tôi không làm gì anh được sao?”Thanh Vũ híp mắt lại, một tia lạnh lẽo xẹt qua.Nói rồi, tay phải của cô túm lấy một ngón tay của Lưu Phong rồi dùng sức.Rắc!Tiếng xương gãy vang lên.“A!”Lưu Phong kêu gào thảm thiết.Ngón tay của hắn đã bị bẻ gãy rồi.

Chương 200

Vài người vô thức lùi lại, họ thấy Sở Bắc không động đậy, liền co giò lên chạy không nói lời nào.

Bọn họ cũng không quan tâm đến cả Lưu Phong.

“Chúng mày, quay lại cho tao! Hai trăm nghìn, trả tiền luôn, ôi…”

Sắc mặt Lưu Phong lập tức tái nhợt, hắn còn muốn tăng giá nhưng Thanh Vũ đã không hề khách khí đá vào chân hắn một cước!

Bịch!

Lưu Phong lập tức quỳ xuống trước mười một ngôi mộ hoang trước mặt.

Cơn đau ở đầu gối khiến hắn không nói nên lời.

“Liếm sạch đi!”

Sở Nam chầm chậm quay người lại với vẻ mặt lạnh lùng.

Giọng nói sắc lạnh xen lẫn vẻ uy nghiêm.

“Mày, mày nói gì?”

Lưu Phong đau đến mức nhe răng trợn mắt rồi nhìn Sở Nam với vẻ khó tin.

Sở Nam chưa đáp lời thì Thanh Vũ đã tiến lên.

Cô túm lấy cổ áo sau của Lưu Phong rồi nhấc bổng hắn lên.

Bụp!

Mặt Lưu Phong bị dí sát vào chính giữa đống đá của ngôi mộ.

Mà ngay trước đó là bãi nước bọt mà hắn vừa nhổ ra.

Chính hắn nhìn thấy còn mắc ói.

“Thả tao ra, bố tao là Lưu Tông Tín, ông ấy sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu…”

Lưu Phong cuống đến mức nhắm tịt mắt lại rồi gào lên.

Bắt hắn liếm sạch bãi nước bọt này thì hắn sẽ chết vì nôn oẹ mất.

“Tôi cho cậu một phút để liếm sạch nó!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sở Nam bình thản cất giọng nói vô tình.

Không ai được sỉ nhục anh em của anh.

Không ai được sỉ nhục anh hùng của dân tộc.

Nhà họ Lưu? Chưa đủ trình!

Sở Nam vừa nói dứt câu, tay Thanh Vũ đã dùng sức hơn, mặt Lưu Phong gần như dính vào tảng đá.

Miệng hắn chỉ còn cách bãi nước bọt chưa đến một centi.

Hắn rợn hết cả người, vội vàng ngậm miệng lại, mắt còn không dám mở ra.

“Tưởng tôi không làm gì anh được sao?”

Thanh Vũ híp mắt lại, một tia lạnh lẽo xẹt qua.

Nói rồi, tay phải của cô túm lấy một ngón tay của Lưu Phong rồi dùng sức.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

“A!”

Lưu Phong kêu gào thảm thiết.

Ngón tay của hắn đã bị bẻ gãy rồi.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 200Vài người vô thức lùi lại, họ thấy Sở Bắc không động đậy, liền co giò lên chạy không nói lời nào.Bọn họ cũng không quan tâm đến cả Lưu Phong.“Chúng mày, quay lại cho tao! Hai trăm nghìn, trả tiền luôn, ôi…”Sắc mặt Lưu Phong lập tức tái nhợt, hắn còn muốn tăng giá nhưng Thanh Vũ đã không hề khách khí đá vào chân hắn một cước!Bịch!Lưu Phong lập tức quỳ xuống trước mười một ngôi mộ hoang trước mặt.Cơn đau ở đầu gối khiến hắn không nói nên lời.“Liếm sạch đi!”Sở Nam chầm chậm quay người lại với vẻ mặt lạnh lùng.Giọng nói sắc lạnh xen lẫn vẻ uy nghiêm.“Mày, mày nói gì?”Lưu Phong đau đến mức nhe răng trợn mắt rồi nhìn Sở Nam với vẻ khó tin.Sở Nam chưa đáp lời thì Thanh Vũ đã tiến lên.Cô túm lấy cổ áo sau của Lưu Phong rồi nhấc bổng hắn lên.Bụp!Mặt Lưu Phong bị dí sát vào chính giữa đống đá của ngôi mộ.Mà ngay trước đó là bãi nước bọt mà hắn vừa nhổ ra.Chính hắn nhìn thấy còn mắc ói.“Thả tao ra, bố tao là Lưu Tông Tín, ông ấy sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu…”Lưu Phong cuống đến mức nhắm tịt mắt lại rồi gào lên.Bắt hắn liếm sạch bãi nước bọt này thì hắn sẽ chết vì nôn oẹ mất.“Tôi cho cậu một phút để liếm sạch nó!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Sở Nam bình thản cất giọng nói vô tình.Không ai được sỉ nhục anh em của anh.Không ai được sỉ nhục anh hùng của dân tộc.Nhà họ Lưu? Chưa đủ trình!Sở Nam vừa nói dứt câu, tay Thanh Vũ đã dùng sức hơn, mặt Lưu Phong gần như dính vào tảng đá.Miệng hắn chỉ còn cách bãi nước bọt chưa đến một centi.Hắn rợn hết cả người, vội vàng ngậm miệng lại, mắt còn không dám mở ra.“Tưởng tôi không làm gì anh được sao?”Thanh Vũ híp mắt lại, một tia lạnh lẽo xẹt qua.Nói rồi, tay phải của cô túm lấy một ngón tay của Lưu Phong rồi dùng sức.Rắc!Tiếng xương gãy vang lên.“A!”Lưu Phong kêu gào thảm thiết.Ngón tay của hắn đã bị bẻ gãy rồi.

Chương 200