Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 205
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 205Nghe giọng thì có vẻ bố hắn không coi trọng chuyện này cho lắm.Nhỡ ông ta đến muộn thì chỉ có hắn chịu khổ thôi.Bố của con ơi! Đừng hại con mà!“Ông ta không chịu đến à?”Sở Nam bình thản ngẩng đầu lên, câu hỏi của anh khiến da đầu Lưu Phong tê dại.“Tôi… tôi…”“Thôi, Thanh Vũ, cô gọi điện đi!”“Vâng thưa cậu!”Thanh Vũ nhận lệnh rồi lập tức rút điện thoại ra.Ngoài mặt thì Lưu Phong có vẻ đau khổ, nhưng trong lòng thì thầm cười lạnh.Số điện thoại của bố hắn là bí mật, Thanh Vũ có mà gọi đằng trời!Chỉ được cái to mồm!Nhưng ngay sau đó, không biết Thanh Vũ ấn ấn gì đó, vài phủ sau, máy đã kết nối.“Lưu Tông Tín, ông còn hai mươi lăm phút nữa để đến núi Thiên Linh xin lỗi! Chỉ cần quá một giây thôi thì nhà ông đừng hòng tồn tại ở đất này nữa”.Thanh Vũ nói ngắn gọn rồi ngắt máy luôn.Lưu Phong thấy thế thì trợn mắt há mồm.Sao cô gái này có thể làm được chứ?…Quán cà phê!Nghe thấy tiếng máy tu tu, Lưu Tông Tín đen mặt.Một số máy lạ cùng một giọng nói không hề quen thuộc.Chỉ với một câu mà bắt ông ta phải đến núi Thiên Linh xin lỗi ư?Còn cái gì mà có muốn nhà họ Lưu tồn tại nữa không?Khẩu khí lớn đấy!“Lạ thật!”Lưu Tông Tín hừ một tiếng, bao cảm giác vui vẻ đều tan biến sạch sẽ.“Ông Lưu, con trai ông gặp phải chuyện gì à?”Chu Minh Hạo ở phía đối diện ngẩng đầu lên rồi hỏi với ý cười như có như không.Lưu Tông Tín hừ một tiếng: “Không phiền chủ tịch Chu bận tâm, chỉ là một thằng mù với một đứa con gái mà thôi, không đáng nhắc tới!”Thằng mù?Chu Minh Hạo ngẩn ra rồi đứng bật dậy.Hành động bất ngờ của ông ta khiến Lưu Tông Tín giật bắn mình.“Có phải là một cậu thanh niên đeo kính râm và chống gậy, còn cô gái đi cạnh cậu ấy thì rất trẻ, mặt lúc nào cũng lạnh băng không?”Thấy Chu Minh Hạo hỏi vậy, Lưu Tông Tín càng nhíu chặt mày hơn.“Sao mà tôi biết được, mà dù thế thì sao? Nhà họ Lưu tôi mà phải sợ một thằng mù chắc?”
Chương 205
Nghe giọng thì có vẻ bố hắn không coi trọng chuyện này cho lắm.
Nhỡ ông ta đến muộn thì chỉ có hắn chịu khổ thôi.
Bố của con ơi! Đừng hại con mà!
“Ông ta không chịu đến à?”
Sở Nam bình thản ngẩng đầu lên, câu hỏi của anh khiến da đầu Lưu Phong tê dại.
“Tôi… tôi…”
“Thôi, Thanh Vũ, cô gọi điện đi!”
“Vâng thưa cậu!”
Thanh Vũ nhận lệnh rồi lập tức rút điện thoại ra.
Ngoài mặt thì Lưu Phong có vẻ đau khổ, nhưng trong lòng thì thầm cười lạnh.
Số điện thoại của bố hắn là bí mật, Thanh Vũ có mà gọi đằng trời!
Chỉ được cái to mồm!
Nhưng ngay sau đó, không biết Thanh Vũ ấn ấn gì đó, vài phủ sau, máy đã kết nối.
“Lưu Tông Tín, ông còn hai mươi lăm phút nữa để đến núi Thiên Linh xin lỗi! Chỉ cần quá một giây thôi thì nhà ông đừng hòng tồn tại ở đất này nữa”.
Thanh Vũ nói ngắn gọn rồi ngắt máy luôn.
Lưu Phong thấy thế thì trợn mắt há mồm.
Sao cô gái này có thể làm được chứ?
…
Quán cà phê!
Nghe thấy tiếng máy tu tu, Lưu Tông Tín đen mặt.
Một số máy lạ cùng một giọng nói không hề quen thuộc.
Chỉ với một câu mà bắt ông ta phải đến núi Thiên Linh xin lỗi ư?
Còn cái gì mà có muốn nhà họ Lưu tồn tại nữa không?
Khẩu khí lớn đấy!
“Lạ thật!”
Lưu Tông Tín hừ một tiếng, bao cảm giác vui vẻ đều tan biến sạch sẽ.
“Ông Lưu, con trai ông gặp phải chuyện gì à?”
Chu Minh Hạo ở phía đối diện ngẩng đầu lên rồi hỏi với ý cười như có như không.
Lưu Tông Tín hừ một tiếng: “Không phiền chủ tịch Chu bận tâm, chỉ là một thằng mù với một đứa con gái mà thôi, không đáng nhắc tới!”
Thằng mù?
Chu Minh Hạo ngẩn ra rồi đứng bật dậy.
Hành động bất ngờ của ông ta khiến Lưu Tông Tín giật bắn mình.
“Có phải là một cậu thanh niên đeo kính râm và chống gậy, còn cô gái đi cạnh cậu ấy thì rất trẻ, mặt lúc nào cũng lạnh băng không?”
Thấy Chu Minh Hạo hỏi vậy, Lưu Tông Tín càng nhíu chặt mày hơn.
“Sao mà tôi biết được, mà dù thế thì sao? Nhà họ Lưu tôi mà phải sợ một thằng mù chắc?”
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 205Nghe giọng thì có vẻ bố hắn không coi trọng chuyện này cho lắm.Nhỡ ông ta đến muộn thì chỉ có hắn chịu khổ thôi.Bố của con ơi! Đừng hại con mà!“Ông ta không chịu đến à?”Sở Nam bình thản ngẩng đầu lên, câu hỏi của anh khiến da đầu Lưu Phong tê dại.“Tôi… tôi…”“Thôi, Thanh Vũ, cô gọi điện đi!”“Vâng thưa cậu!”Thanh Vũ nhận lệnh rồi lập tức rút điện thoại ra.Ngoài mặt thì Lưu Phong có vẻ đau khổ, nhưng trong lòng thì thầm cười lạnh.Số điện thoại của bố hắn là bí mật, Thanh Vũ có mà gọi đằng trời!Chỉ được cái to mồm!Nhưng ngay sau đó, không biết Thanh Vũ ấn ấn gì đó, vài phủ sau, máy đã kết nối.“Lưu Tông Tín, ông còn hai mươi lăm phút nữa để đến núi Thiên Linh xin lỗi! Chỉ cần quá một giây thôi thì nhà ông đừng hòng tồn tại ở đất này nữa”.Thanh Vũ nói ngắn gọn rồi ngắt máy luôn.Lưu Phong thấy thế thì trợn mắt há mồm.Sao cô gái này có thể làm được chứ?…Quán cà phê!Nghe thấy tiếng máy tu tu, Lưu Tông Tín đen mặt.Một số máy lạ cùng một giọng nói không hề quen thuộc.Chỉ với một câu mà bắt ông ta phải đến núi Thiên Linh xin lỗi ư?Còn cái gì mà có muốn nhà họ Lưu tồn tại nữa không?Khẩu khí lớn đấy!“Lạ thật!”Lưu Tông Tín hừ một tiếng, bao cảm giác vui vẻ đều tan biến sạch sẽ.“Ông Lưu, con trai ông gặp phải chuyện gì à?”Chu Minh Hạo ở phía đối diện ngẩng đầu lên rồi hỏi với ý cười như có như không.Lưu Tông Tín hừ một tiếng: “Không phiền chủ tịch Chu bận tâm, chỉ là một thằng mù với một đứa con gái mà thôi, không đáng nhắc tới!”Thằng mù?Chu Minh Hạo ngẩn ra rồi đứng bật dậy.Hành động bất ngờ của ông ta khiến Lưu Tông Tín giật bắn mình.“Có phải là một cậu thanh niên đeo kính râm và chống gậy, còn cô gái đi cạnh cậu ấy thì rất trẻ, mặt lúc nào cũng lạnh băng không?”Thấy Chu Minh Hạo hỏi vậy, Lưu Tông Tín càng nhíu chặt mày hơn.“Sao mà tôi biết được, mà dù thế thì sao? Nhà họ Lưu tôi mà phải sợ một thằng mù chắc?”