Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 210
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 210“Sở Bắc chứ gì, nói đi, tìm tôi đến đây làm gì! Nếu không giải thích rõ ràng, cậu sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!”Nhưng Sở Bắc vẫn cứ như không, cậu chỉ khẽ lắc đầu.“Thật tiếc vì các ông đã đến muộn!”Phía sau, ánh mắt Thanh Vũ liếc một cái.Ánh mắt cô nhìn đám người nhà họ Lưu tràn đầy thương hại!Đúng vậy, người nhà họ Lưu đã đến muộn.Họ đến trễ đúng mười phút!Điều đó có nghĩa là kết cục của họ đã được định sẵn!Chỉ với một lời nói của Sở Bắc, sự sống chết của gia tộc họ Lưu đã được định đoạt.Thật buồn cười, những người này vẫn chưa biết điều đó.“Hừ, đến muộn thì đã sao? Một thằng mù như mày thì có thể làm gì được chúng tao?”Lưu Phong khinh thường liếc nhìn Sở Bắc, sau đó nhìn về hướng Thanh Vũ.“Còn cô, đừng tưởng biết đánh đấm thì giỏi lắm! Hôm nay có ông Mạc ở đây, để rồi xem tôi xử lý cô như thế nào!”Lưu Tông Tín cau mày, nụ cười trên khóe miệng cũng dần trở nên gớm ghiếc!“Cậu bạn, giữa cậu và tôi vốn nước sông không phạm nước giếng. Nhưng cậu chẳng những làm hỏng chuyện của chúng tôi, còn đánh con trai tôi. Món nợ này tôi phải tính cho ra lẽ!”Nói rồi ông ta nhìn về phía ông già áo xám đã mất kiên nhẫn ở phía sau mình.“Ông Mạc, phải phiền ông ra tay rồi!”“Không sao, miễn sao chuyển đủ tiền là được!”Ông Mạc khẽ vẫy tay, giọng điệu đầy kiêu ngạo!“Đương nhiên, đương nhiên rồi. Một triệu tệ, tuyệt đối không thiếu một xu!”Lưu Tông Tín tuy rằng miệng cười, nhưng một lần ra tay một triệu tệ, nói không xót thì là giả dối.Tuy nhiên, nhà họ Lưu có rất nhiều chuyện không thể nói cho người khác biết đều được ông Mạc ra tay giải quyết.Nếu không, họ Lưu làm sao có ngày hôm nay?“Thanh niên trẻ, tuổi tác thì nhỏ mà khẩu khí thì lớn quá nhỉ. Vừa nhìn đã biết là người chưa từng va chạm xã hội bao giờ!”Ông Mạc tiến lên một bước, nhìn Sở Bắc vẻ mặt vui đùa.“Già đây cũng không muốn ra tay. Cho cậu một cơ hội, cậu tự sát đi!”Ông Mạc với vẻ bề trên, từ đầu đến cuối chưa từng trực tiếp nhìn Sở Bắc.“Còn về phần cô, nhan sắc cũng được đấy, trước tiên sẽ phế bỏ tứ chi của cô, rồi từ từ đùa bỡn cũng được!”Xoẹt!Sắc mặt Thanh Vũ lập tức lạnh như băng.Luồng sát khí dày đặc khiến nhiệt độ xung quanh trong phút chốc giảm mạnh!“Thanh Vũ, chơi đùa với lão ta đi!”
Chương 210
“Sở Bắc chứ gì, nói đi, tìm tôi đến đây làm gì! Nếu không giải thích rõ ràng, cậu sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!”
Nhưng Sở Bắc vẫn cứ như không, cậu chỉ khẽ lắc đầu.
“Thật tiếc vì các ông đã đến muộn!”
Phía sau, ánh mắt Thanh Vũ liếc một cái.
Ánh mắt cô nhìn đám người nhà họ Lưu tràn đầy thương hại!
Đúng vậy, người nhà họ Lưu đã đến muộn.
Họ đến trễ đúng mười phút!
Điều đó có nghĩa là kết cục của họ đã được định sẵn!
Chỉ với một lời nói của Sở Bắc, sự sống chết của gia tộc họ Lưu đã được định đoạt.
Thật buồn cười, những người này vẫn chưa biết điều đó.
“Hừ, đến muộn thì đã sao? Một thằng mù như mày thì có thể làm gì được chúng tao?”
Lưu Phong khinh thường liếc nhìn Sở Bắc, sau đó nhìn về hướng Thanh Vũ.
“Còn cô, đừng tưởng biết đánh đấm thì giỏi lắm! Hôm nay có ông Mạc ở đây, để rồi xem tôi xử lý cô như thế nào!”
Lưu Tông Tín cau mày, nụ cười trên khóe miệng cũng dần trở nên gớm ghiếc!
“Cậu bạn, giữa cậu và tôi vốn nước sông không phạm nước giếng. Nhưng cậu chẳng những làm hỏng chuyện của chúng tôi, còn đánh con trai tôi. Món nợ này tôi phải tính cho ra lẽ!”
Nói rồi ông ta nhìn về phía ông già áo xám đã mất kiên nhẫn ở phía sau mình.
“Ông Mạc, phải phiền ông ra tay rồi!”
“Không sao, miễn sao chuyển đủ tiền là được!”
Ông Mạc khẽ vẫy tay, giọng điệu đầy kiêu ngạo!
“Đương nhiên, đương nhiên rồi. Một triệu tệ, tuyệt đối không thiếu một xu!”
Lưu Tông Tín tuy rằng miệng cười, nhưng một lần ra tay một triệu tệ, nói không xót thì là giả dối.
Tuy nhiên, nhà họ Lưu có rất nhiều chuyện không thể nói cho người khác biết đều được ông Mạc ra tay giải quyết.
Nếu không, họ Lưu làm sao có ngày hôm nay?
“Thanh niên trẻ, tuổi tác thì nhỏ mà khẩu khí thì lớn quá nhỉ. Vừa nhìn đã biết là người chưa từng va chạm xã hội bao giờ!”
Ông Mạc tiến lên một bước, nhìn Sở Bắc vẻ mặt vui đùa.
“Già đây cũng không muốn ra tay. Cho cậu một cơ hội, cậu tự sát đi!”
Ông Mạc với vẻ bề trên, từ đầu đến cuối chưa từng trực tiếp nhìn Sở Bắc.
“Còn về phần cô, nhan sắc cũng được đấy, trước tiên sẽ phế bỏ tứ chi của cô, rồi từ từ đùa bỡn cũng được!”
Xoẹt!
Sắc mặt Thanh Vũ lập tức lạnh như băng.
Luồng sát khí dày đặc khiến nhiệt độ xung quanh trong phút chốc giảm mạnh!
“Thanh Vũ, chơi đùa với lão ta đi!”
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 210“Sở Bắc chứ gì, nói đi, tìm tôi đến đây làm gì! Nếu không giải thích rõ ràng, cậu sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!”Nhưng Sở Bắc vẫn cứ như không, cậu chỉ khẽ lắc đầu.“Thật tiếc vì các ông đã đến muộn!”Phía sau, ánh mắt Thanh Vũ liếc một cái.Ánh mắt cô nhìn đám người nhà họ Lưu tràn đầy thương hại!Đúng vậy, người nhà họ Lưu đã đến muộn.Họ đến trễ đúng mười phút!Điều đó có nghĩa là kết cục của họ đã được định sẵn!Chỉ với một lời nói của Sở Bắc, sự sống chết của gia tộc họ Lưu đã được định đoạt.Thật buồn cười, những người này vẫn chưa biết điều đó.“Hừ, đến muộn thì đã sao? Một thằng mù như mày thì có thể làm gì được chúng tao?”Lưu Phong khinh thường liếc nhìn Sở Bắc, sau đó nhìn về hướng Thanh Vũ.“Còn cô, đừng tưởng biết đánh đấm thì giỏi lắm! Hôm nay có ông Mạc ở đây, để rồi xem tôi xử lý cô như thế nào!”Lưu Tông Tín cau mày, nụ cười trên khóe miệng cũng dần trở nên gớm ghiếc!“Cậu bạn, giữa cậu và tôi vốn nước sông không phạm nước giếng. Nhưng cậu chẳng những làm hỏng chuyện của chúng tôi, còn đánh con trai tôi. Món nợ này tôi phải tính cho ra lẽ!”Nói rồi ông ta nhìn về phía ông già áo xám đã mất kiên nhẫn ở phía sau mình.“Ông Mạc, phải phiền ông ra tay rồi!”“Không sao, miễn sao chuyển đủ tiền là được!”Ông Mạc khẽ vẫy tay, giọng điệu đầy kiêu ngạo!“Đương nhiên, đương nhiên rồi. Một triệu tệ, tuyệt đối không thiếu một xu!”Lưu Tông Tín tuy rằng miệng cười, nhưng một lần ra tay một triệu tệ, nói không xót thì là giả dối.Tuy nhiên, nhà họ Lưu có rất nhiều chuyện không thể nói cho người khác biết đều được ông Mạc ra tay giải quyết.Nếu không, họ Lưu làm sao có ngày hôm nay?“Thanh niên trẻ, tuổi tác thì nhỏ mà khẩu khí thì lớn quá nhỉ. Vừa nhìn đã biết là người chưa từng va chạm xã hội bao giờ!”Ông Mạc tiến lên một bước, nhìn Sở Bắc vẻ mặt vui đùa.“Già đây cũng không muốn ra tay. Cho cậu một cơ hội, cậu tự sát đi!”Ông Mạc với vẻ bề trên, từ đầu đến cuối chưa từng trực tiếp nhìn Sở Bắc.“Còn về phần cô, nhan sắc cũng được đấy, trước tiên sẽ phế bỏ tứ chi của cô, rồi từ từ đùa bỡn cũng được!”Xoẹt!Sắc mặt Thanh Vũ lập tức lạnh như băng.Luồng sát khí dày đặc khiến nhiệt độ xung quanh trong phút chốc giảm mạnh!“Thanh Vũ, chơi đùa với lão ta đi!”