Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 216
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 216“Mạc Trung Thiên là gì của ông?”Một lời nói khiến Mạc Hải hơi giật mình.Người trước mặt thậm chí còn biết cả Mạc Trung Thiên.Thực sự có lai lịch không tầm thường!“Đó chính là sư phụ của tôi. Sao hả? Có thể cho qua được chứ!”Mạc Hải cười, nếu như đã biết Mạc Trung Thiên thì chắc chắn không dám động vào ông ta.Nhưng ngay giây sau, Sở Bắc khẽ lắc đầu.“Không ngờ Mạc Trung Thiên lại có một đệ tử đáng khinh thường như ông!”“Uy danh một đời lại bị hủy hoại trong tay của ông!”“Thôi cũng đành, hôm nay tôi sẽ thay ông ta thanh lý môn hộ vậy!”“Cậu có ý gì?”Cả người Mạc Hải cứng đờ, sững người lại, thậm chí, trong lòng còn có dự cảm xấu.“Nửa đời sau hãy làm người cho tốt đi!”Sở Bắc không giải thích, gậy trong tay chậm rãi hạ về phía ông ta.Bầu không khí dường như ngưng đọng lại,Mạc Hải chỉ cảm thấy như có một ngọn núi che lấp cả trời đất đè ép xuống người ông ta, muốn chạy nhưng chân lại nặng như chì.Chỉ có thể giương mắt nhìn cây gậy trong tay Sở Bắc càng lúc càng đến gần!“Đừng, đừng!”Phù!Cây gậy của Sở Bắc trông như chỉ điểm nhẹ vào ngực ông ta.Thế nhưng Mạc Hải lại phun ra ngụm máu, cả người thoáng cái đã trông khá già nua.Vẻ mặt ông ta như già hẳn đi trông thấy, thậm chí cả thân thể cũng cong xuống.Như thể chớp mắt đã già đi mười tuổi!“Cậu, cậu…”Mạc Hải run tay chỉ về phía Sở Bắc, trong lòng chỉ còn lại cảm giác hối hận và sợ hãi!Sở Bắc vừa ra tay là đã trực tiếp khiến ông ta trở thành người tàn phế.Từ một người giúp đỡ có tiếng của nhà họ Lưu, giờ trở thành một kẻ tàn phế ai ai cũng kêu đánh.Sự chênh lệch to lớn trong lòng thoáng chốc đã bóp nghẹt Mạc Hải.Mí mắt ông ta khẽ giật, sau đó người đã ngất đi.Nhưng với chuyện này, Sở Bắc cũng chẳng buồn để ý.Anh ngẩng đầu nhìn bố con Lưu Tông Tín đang cứng đờ như hóa đá cách đó không xa!“Bây giờ, đến phiên các người rồi!”Anh vừa dứt lời, Lưu Tông Tín và nhân vật chính Lưu Phong cảm thấy tê rần cả da đầu.Sau lưng, khí lạnh không ngừng lan ra khắp lưng.
Chương 216
“Mạc Trung Thiên là gì của ông?”
Một lời nói khiến Mạc Hải hơi giật mình.
Người trước mặt thậm chí còn biết cả Mạc Trung Thiên.
Thực sự có lai lịch không tầm thường!
“Đó chính là sư phụ của tôi. Sao hả? Có thể cho qua được chứ!”
Mạc Hải cười, nếu như đã biết Mạc Trung Thiên thì chắc chắn không dám động vào ông ta.
Nhưng ngay giây sau, Sở Bắc khẽ lắc đầu.
“Không ngờ Mạc Trung Thiên lại có một đệ tử đáng khinh thường như ông!”
“Uy danh một đời lại bị hủy hoại trong tay của ông!”
“Thôi cũng đành, hôm nay tôi sẽ thay ông ta thanh lý môn hộ vậy!”
“Cậu có ý gì?”
Cả người Mạc Hải cứng đờ, sững người lại, thậm chí, trong lòng còn có dự cảm xấu.
“Nửa đời sau hãy làm người cho tốt đi!”
Sở Bắc không giải thích, gậy trong tay chậm rãi hạ về phía ông ta.
Bầu không khí dường như ngưng đọng lại,
Mạc Hải chỉ cảm thấy như có một ngọn núi che lấp cả trời đất đè ép xuống người ông ta, muốn chạy nhưng chân lại nặng như chì.
Chỉ có thể giương mắt nhìn cây gậy trong tay Sở Bắc càng lúc càng đến gần!
“Đừng, đừng!”
Phù!
Cây gậy của Sở Bắc trông như chỉ điểm nhẹ vào ngực ông ta.
Thế nhưng Mạc Hải lại phun ra ngụm máu, cả người thoáng cái đã trông khá già nua.
Vẻ mặt ông ta như già hẳn đi trông thấy, thậm chí cả thân thể cũng cong xuống.
Như thể chớp mắt đã già đi mười tuổi!
“Cậu, cậu…”
Mạc Hải run tay chỉ về phía Sở Bắc, trong lòng chỉ còn lại cảm giác hối hận và sợ hãi!
Sở Bắc vừa ra tay là đã trực tiếp khiến ông ta trở thành người tàn phế.
Từ một người giúp đỡ có tiếng của nhà họ Lưu, giờ trở thành một kẻ tàn phế ai ai cũng kêu đánh.
Sự chênh lệch to lớn trong lòng thoáng chốc đã bóp nghẹt Mạc Hải.
Mí mắt ông ta khẽ giật, sau đó người đã ngất đi.
Nhưng với chuyện này, Sở Bắc cũng chẳng buồn để ý.
Anh ngẩng đầu nhìn bố con Lưu Tông Tín đang cứng đờ như hóa đá cách đó không xa!
“Bây giờ, đến phiên các người rồi!”
Anh vừa dứt lời, Lưu Tông Tín và nhân vật chính Lưu Phong cảm thấy tê rần cả da đầu.
Sau lưng, khí lạnh không ngừng lan ra khắp lưng.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 216“Mạc Trung Thiên là gì của ông?”Một lời nói khiến Mạc Hải hơi giật mình.Người trước mặt thậm chí còn biết cả Mạc Trung Thiên.Thực sự có lai lịch không tầm thường!“Đó chính là sư phụ của tôi. Sao hả? Có thể cho qua được chứ!”Mạc Hải cười, nếu như đã biết Mạc Trung Thiên thì chắc chắn không dám động vào ông ta.Nhưng ngay giây sau, Sở Bắc khẽ lắc đầu.“Không ngờ Mạc Trung Thiên lại có một đệ tử đáng khinh thường như ông!”“Uy danh một đời lại bị hủy hoại trong tay của ông!”“Thôi cũng đành, hôm nay tôi sẽ thay ông ta thanh lý môn hộ vậy!”“Cậu có ý gì?”Cả người Mạc Hải cứng đờ, sững người lại, thậm chí, trong lòng còn có dự cảm xấu.“Nửa đời sau hãy làm người cho tốt đi!”Sở Bắc không giải thích, gậy trong tay chậm rãi hạ về phía ông ta.Bầu không khí dường như ngưng đọng lại,Mạc Hải chỉ cảm thấy như có một ngọn núi che lấp cả trời đất đè ép xuống người ông ta, muốn chạy nhưng chân lại nặng như chì.Chỉ có thể giương mắt nhìn cây gậy trong tay Sở Bắc càng lúc càng đến gần!“Đừng, đừng!”Phù!Cây gậy của Sở Bắc trông như chỉ điểm nhẹ vào ngực ông ta.Thế nhưng Mạc Hải lại phun ra ngụm máu, cả người thoáng cái đã trông khá già nua.Vẻ mặt ông ta như già hẳn đi trông thấy, thậm chí cả thân thể cũng cong xuống.Như thể chớp mắt đã già đi mười tuổi!“Cậu, cậu…”Mạc Hải run tay chỉ về phía Sở Bắc, trong lòng chỉ còn lại cảm giác hối hận và sợ hãi!Sở Bắc vừa ra tay là đã trực tiếp khiến ông ta trở thành người tàn phế.Từ một người giúp đỡ có tiếng của nhà họ Lưu, giờ trở thành một kẻ tàn phế ai ai cũng kêu đánh.Sự chênh lệch to lớn trong lòng thoáng chốc đã bóp nghẹt Mạc Hải.Mí mắt ông ta khẽ giật, sau đó người đã ngất đi.Nhưng với chuyện này, Sở Bắc cũng chẳng buồn để ý.Anh ngẩng đầu nhìn bố con Lưu Tông Tín đang cứng đờ như hóa đá cách đó không xa!“Bây giờ, đến phiên các người rồi!”Anh vừa dứt lời, Lưu Tông Tín và nhân vật chính Lưu Phong cảm thấy tê rần cả da đầu.Sau lưng, khí lạnh không ngừng lan ra khắp lưng.