Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 231
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 231Nói xong, vẻ mặt chị Ngô dương dương đắc ý, quan sát Lạc Tuyết.Nhưng Lạc Tuyết lại nhíu mày, trong lòng vô cùng kinh ngạc.“Chị Ngô, năm ngoái không phải đã tăng một lần rồi sao? Bây giờ còn tăng nữa, như vậy không tốt đâu?”Bốn năm trước, ban đầu khi bọn họ dọn đến, tiền thuê là hai nghìn tệ một tháng!Chỉ là, phòng này chỉ hơn năm mươi mét vuông mà thôi.Hơn nữa còn là khu cũ, cơ sở vật chất cũng không theo kịp.Như vậy cũng được vậy, trong nhà ngoài cửa và tường chịu lực, thì không có gì cả.Giá như vậy quả thực khá cao!Nhưng đến bước đường cùng, thì Lạc Tuyết vẫn phải thuê!Một năm trước chính là lúc con gái phát bệnh, chị Ngô cũng từng đến đuổi một lần.Vốn dĩ Lạc Tuyết muốn chuyển đi, nhưng bởi vì con gái nên không thể không tăng thêm tiền nhà một nghìn tệ.Nên mới ở lại được!Không ngờ, mới qua một năm mà lại tăng giá thuê rồi!Tăng thêm là đã bốn năm nghìn tệ rồi, cô còn thuê thế nào được?Lại nói, căn nhà này thật sự không xứng giá đó!Phía sau Lạc Tuyết, Sở Bắc khẽ lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên.Quả nhiên, nói nhiều như vậy, đây mới là mục đích thật sự của chị Ngô!“Tiểu Lạc à, nếu không phải nể tình cảm chúng ta quen biết nhiều năm vậy, cô nghĩ tôi sẽ nói ra lời như vậy sao?”Chị Ngô lắc đầu, vẫn bộ dạng khuyên bảo như cũ!“Vừa nãy có người gọi điện cho tôi, đồng ý bỏ ra giá thuê bồn nghìn tệ một tháng, cũng bị tôi từ chối rồi”.“Nếu không phải vì chúng ta biết nhau, chị đây sớm đã đuổi các người đi rồi”.“Cô tin hay không, cho dù cô có bỏ nhiều tiền hơn, muốn tìm căn nhà như chỗ chị đây, gần như là không thể!”“Nếu không tin thì cô có thể đi xem thử, đừng trách chị không nhắc cô, đi qua thôn này thì không còn trọ nào nữa đâu!”“Đến lúc đó lang thang đầu đường xó chợ, đừng nói là chị Ngô vô tình vô nghĩa!”Nói xong, chị ta vung tay quay đầu đi.Cũng không nhìn Lạc Tuyết, vẻ mặt như thể đang nói cô có thuê hay không thì tùy!A!Lạc Tuyết im lặng một lúc, cuối cùng cũng khẽ thở dài!“Được rồi, chị Ngô, chỉ cần chị có thể sắp xếp thêm vài ngày thì tôi cũng không…”Cạch!Lạc Tuyết còn chưa nói hết, cửa phòng sau lưng đột nhiên bị đẩy ra.Mẹ vợ của Sở Bắc – Chu Cầm chống hai tay, khí thế hùng hổ đi ra.“Này con mụ họ Ngô kia, cô đừng có khinh người quá đáng!”
Chương 231
Nói xong, vẻ mặt chị Ngô dương dương đắc ý, quan sát Lạc Tuyết.
Nhưng Lạc Tuyết lại nhíu mày, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Chị Ngô, năm ngoái không phải đã tăng một lần rồi sao? Bây giờ còn tăng nữa, như vậy không tốt đâu?”
Bốn năm trước, ban đầu khi bọn họ dọn đến, tiền thuê là hai nghìn tệ một tháng!
Chỉ là, phòng này chỉ hơn năm mươi mét vuông mà thôi.
Hơn nữa còn là khu cũ, cơ sở vật chất cũng không theo kịp.
Như vậy cũng được vậy, trong nhà ngoài cửa và tường chịu lực, thì không có gì cả.
Giá như vậy quả thực khá cao!
Nhưng đến bước đường cùng, thì Lạc Tuyết vẫn phải thuê!
Một năm trước chính là lúc con gái phát bệnh, chị Ngô cũng từng đến đuổi một lần.
Vốn dĩ Lạc Tuyết muốn chuyển đi, nhưng bởi vì con gái nên không thể không tăng thêm tiền nhà một nghìn tệ.
Nên mới ở lại được!
Không ngờ, mới qua một năm mà lại tăng giá thuê rồi!
Tăng thêm là đã bốn năm nghìn tệ rồi, cô còn thuê thế nào được?
Lại nói, căn nhà này thật sự không xứng giá đó!
Phía sau Lạc Tuyết, Sở Bắc khẽ lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên.
Quả nhiên, nói nhiều như vậy, đây mới là mục đích thật sự của chị Ngô!
“Tiểu Lạc à, nếu không phải nể tình cảm chúng ta quen biết nhiều năm vậy, cô nghĩ tôi sẽ nói ra lời như vậy sao?”
Chị Ngô lắc đầu, vẫn bộ dạng khuyên bảo như cũ!
“Vừa nãy có người gọi điện cho tôi, đồng ý bỏ ra giá thuê bồn nghìn tệ một tháng, cũng bị tôi từ chối rồi”.
“Nếu không phải vì chúng ta biết nhau, chị đây sớm đã đuổi các người đi rồi”.
“Cô tin hay không, cho dù cô có bỏ nhiều tiền hơn, muốn tìm căn nhà như chỗ chị đây, gần như là không thể!”
“Nếu không tin thì cô có thể đi xem thử, đừng trách chị không nhắc cô, đi qua thôn này thì không còn trọ nào nữa đâu!”
“Đến lúc đó lang thang đầu đường xó chợ, đừng nói là chị Ngô vô tình vô nghĩa!”
Nói xong, chị ta vung tay quay đầu đi.
Cũng không nhìn Lạc Tuyết, vẻ mặt như thể đang nói cô có thuê hay không thì tùy!
A!
Lạc Tuyết im lặng một lúc, cuối cùng cũng khẽ thở dài!
“Được rồi, chị Ngô, chỉ cần chị có thể sắp xếp thêm vài ngày thì tôi cũng không…”
Cạch!
Lạc Tuyết còn chưa nói hết, cửa phòng sau lưng đột nhiên bị đẩy ra.
Mẹ vợ của Sở Bắc – Chu Cầm chống hai tay, khí thế hùng hổ đi ra.
“Này con mụ họ Ngô kia, cô đừng có khinh người quá đáng!”
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 231Nói xong, vẻ mặt chị Ngô dương dương đắc ý, quan sát Lạc Tuyết.Nhưng Lạc Tuyết lại nhíu mày, trong lòng vô cùng kinh ngạc.“Chị Ngô, năm ngoái không phải đã tăng một lần rồi sao? Bây giờ còn tăng nữa, như vậy không tốt đâu?”Bốn năm trước, ban đầu khi bọn họ dọn đến, tiền thuê là hai nghìn tệ một tháng!Chỉ là, phòng này chỉ hơn năm mươi mét vuông mà thôi.Hơn nữa còn là khu cũ, cơ sở vật chất cũng không theo kịp.Như vậy cũng được vậy, trong nhà ngoài cửa và tường chịu lực, thì không có gì cả.Giá như vậy quả thực khá cao!Nhưng đến bước đường cùng, thì Lạc Tuyết vẫn phải thuê!Một năm trước chính là lúc con gái phát bệnh, chị Ngô cũng từng đến đuổi một lần.Vốn dĩ Lạc Tuyết muốn chuyển đi, nhưng bởi vì con gái nên không thể không tăng thêm tiền nhà một nghìn tệ.Nên mới ở lại được!Không ngờ, mới qua một năm mà lại tăng giá thuê rồi!Tăng thêm là đã bốn năm nghìn tệ rồi, cô còn thuê thế nào được?Lại nói, căn nhà này thật sự không xứng giá đó!Phía sau Lạc Tuyết, Sở Bắc khẽ lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên.Quả nhiên, nói nhiều như vậy, đây mới là mục đích thật sự của chị Ngô!“Tiểu Lạc à, nếu không phải nể tình cảm chúng ta quen biết nhiều năm vậy, cô nghĩ tôi sẽ nói ra lời như vậy sao?”Chị Ngô lắc đầu, vẫn bộ dạng khuyên bảo như cũ!“Vừa nãy có người gọi điện cho tôi, đồng ý bỏ ra giá thuê bồn nghìn tệ một tháng, cũng bị tôi từ chối rồi”.“Nếu không phải vì chúng ta biết nhau, chị đây sớm đã đuổi các người đi rồi”.“Cô tin hay không, cho dù cô có bỏ nhiều tiền hơn, muốn tìm căn nhà như chỗ chị đây, gần như là không thể!”“Nếu không tin thì cô có thể đi xem thử, đừng trách chị không nhắc cô, đi qua thôn này thì không còn trọ nào nữa đâu!”“Đến lúc đó lang thang đầu đường xó chợ, đừng nói là chị Ngô vô tình vô nghĩa!”Nói xong, chị ta vung tay quay đầu đi.Cũng không nhìn Lạc Tuyết, vẻ mặt như thể đang nói cô có thuê hay không thì tùy!A!Lạc Tuyết im lặng một lúc, cuối cùng cũng khẽ thở dài!“Được rồi, chị Ngô, chỉ cần chị có thể sắp xếp thêm vài ngày thì tôi cũng không…”Cạch!Lạc Tuyết còn chưa nói hết, cửa phòng sau lưng đột nhiên bị đẩy ra.Mẹ vợ của Sở Bắc – Chu Cầm chống hai tay, khí thế hùng hổ đi ra.“Này con mụ họ Ngô kia, cô đừng có khinh người quá đáng!”