Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 245
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 245Triệu Diệu Quang vội vàng lên trước, cúi người thật sâu, giọng điệu van xin.Ông ta không phải kẻ ngốc, nếu để Sở Bắc đi thật, công ty của ông ta chắc chắn cũng không mở được nữa.Mắt thấy Sở Bắc không quan tâm đến mình, Triệu Diệu Quang cắn răng.Giày da bóng lưỡng, lại đá vào người La Toàn lần nữa.“La Toàn, mẹ nó cút đi cho tôi, anh đã bị đuổi rồi!”“Tôi có thể cam đoan, ở cả cái Tân Hải này, không một công ty nào dám nhận ông cả. Nửa đời sau, chuẩn bị ra đường kiếm cơm đi!”“Còn mấy người…”Triệu Diệu Quang bị dọa đến mức thảm hại, mặt mày nhăn nhó, giống như một con chó dữ vậy, chó dữ nhìn về phía một đám nhân viên.“Tất cả cút hết cho tôi!”Cả bộ phận bán hàng đều vang vọng tiếng rống gầm của Triệu Diệu Quang.Vẻ mặt nhóm nhân viên tuyệt vọng, thấp thỏm cúi thấp đầu, không dám nói dù chỉ một câu.Trong lòng có hối hận cũng đã muộn rồi!Còn La Toàn, người này bị một cước đá ngã xuống đất.Nước mắt nước mũi chảy dài, người quỳ xuống trước mặt Triệu Diệu Quang!“Tổng giám đốc Triệu, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ông, tha cho tôi một lần đi, cầu xin ông…”Ông ta không dễ gì, mới leo lên được vị trí này.Còn chưa được uy phong bao nhiêu, nếu bị đuổi đi như vậy, cả đời này coi như xong rồi!“Cậu Sở, cầu xin cậu giúp tôi nói một câu đi! Là tôi mắt chó không biết nhìn người, là chó cậy gần nhà!”“Tôi tôi xin lỗi cậu, dập đầu với cậu, cho tôi một cơ hội đi…”Tuyệt vọng đến tận cùng, tên này cũng không phải tên ngốc, vừa xin lỗi vừa cầu xin với Sở Bắc!Bịch bịch bịch!Dập đầu xuống đất, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau!Dập đầu đến chảy cả máu rồi mà ông ta cũng không dám dừng lại!Trong lòng lại càng hối hận khôn nguôi!Ông ta hoàn toàn không nghĩ đến, Sở Bắc ăn mặc bình thường còn là người mù nhưng lại là nhân vật lớn mà ông ta phải chào đón!Ông ta chỉ hận tại sao không nghe theo lời Sở Bắc!Nếu không, chắc chắn ông ta hầu hạ Sở Bắc như tổ tông rồi!Chỉ đáng tiếc, mọi thứ đã muộn rồi!Mà chuyện đã làm sai, chung quy cũng phải trả giá vì nó!“Bây giờ biết sai rồi? Muộn rồi! Mấy anh bảo vệ kia, may lôi tên này ném ra ngoài, tôi nhìn thấy thôi cũng phiền rồi!”Triệu Diệu Quang cắn răng hừ lạnh, vung tay!Mấy bảo vệ thoáng giật mình, lôi cánh tay La Toàn, trực tiếp kéo ra ngoài.Những nơi đi qua, đều kéo theo một vệt nước, đầy mùi hôi tanh.
Chương 245
Triệu Diệu Quang vội vàng lên trước, cúi người thật sâu, giọng điệu van xin.
Ông ta không phải kẻ ngốc, nếu để Sở Bắc đi thật, công ty của ông ta chắc chắn cũng không mở được nữa.
Mắt thấy Sở Bắc không quan tâm đến mình, Triệu Diệu Quang cắn răng.
Giày da bóng lưỡng, lại đá vào người La Toàn lần nữa.
“La Toàn, mẹ nó cút đi cho tôi, anh đã bị đuổi rồi!”
“Tôi có thể cam đoan, ở cả cái Tân Hải này, không một công ty nào dám nhận ông cả. Nửa đời sau, chuẩn bị ra đường kiếm cơm đi!”
“Còn mấy người…”
Triệu Diệu Quang bị dọa đến mức thảm hại, mặt mày nhăn nhó, giống như một con chó dữ vậy, chó dữ nhìn về phía một đám nhân viên.
“Tất cả cút hết cho tôi!”
Cả bộ phận bán hàng đều vang vọng tiếng rống gầm của Triệu Diệu Quang.
Vẻ mặt nhóm nhân viên tuyệt vọng, thấp thỏm cúi thấp đầu, không dám nói dù chỉ một câu.
Trong lòng có hối hận cũng đã muộn rồi!
Còn La Toàn, người này bị một cước đá ngã xuống đất.
Nước mắt nước mũi chảy dài, người quỳ xuống trước mặt Triệu Diệu Quang!
“Tổng giám đốc Triệu, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ông, tha cho tôi một lần đi, cầu xin ông…”
Ông ta không dễ gì, mới leo lên được vị trí này.
Còn chưa được uy phong bao nhiêu, nếu bị đuổi đi như vậy, cả đời này coi như xong rồi!
“Cậu Sở, cầu xin cậu giúp tôi nói một câu đi! Là tôi mắt chó không biết nhìn người, là chó cậy gần nhà!”
“Tôi tôi xin lỗi cậu, dập đầu với cậu, cho tôi một cơ hội đi…”
Tuyệt vọng đến tận cùng, tên này cũng không phải tên ngốc, vừa xin lỗi vừa cầu xin với Sở Bắc!
Bịch bịch bịch!
Dập đầu xuống đất, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau!
Dập đầu đến chảy cả máu rồi mà ông ta cũng không dám dừng lại!
Trong lòng lại càng hối hận khôn nguôi!
Ông ta hoàn toàn không nghĩ đến, Sở Bắc ăn mặc bình thường còn là người mù nhưng lại là nhân vật lớn mà ông ta phải chào đón!
Ông ta chỉ hận tại sao không nghe theo lời Sở Bắc!
Nếu không, chắc chắn ông ta hầu hạ Sở Bắc như tổ tông rồi!
Chỉ đáng tiếc, mọi thứ đã muộn rồi!
Mà chuyện đã làm sai, chung quy cũng phải trả giá vì nó!
“Bây giờ biết sai rồi? Muộn rồi! Mấy anh bảo vệ kia, may lôi tên này ném ra ngoài, tôi nhìn thấy thôi cũng phiền rồi!”
Triệu Diệu Quang cắn răng hừ lạnh, vung tay!
Mấy bảo vệ thoáng giật mình, lôi cánh tay La Toàn, trực tiếp kéo ra ngoài.
Những nơi đi qua, đều kéo theo một vệt nước, đầy mùi hôi tanh.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 245Triệu Diệu Quang vội vàng lên trước, cúi người thật sâu, giọng điệu van xin.Ông ta không phải kẻ ngốc, nếu để Sở Bắc đi thật, công ty của ông ta chắc chắn cũng không mở được nữa.Mắt thấy Sở Bắc không quan tâm đến mình, Triệu Diệu Quang cắn răng.Giày da bóng lưỡng, lại đá vào người La Toàn lần nữa.“La Toàn, mẹ nó cút đi cho tôi, anh đã bị đuổi rồi!”“Tôi có thể cam đoan, ở cả cái Tân Hải này, không một công ty nào dám nhận ông cả. Nửa đời sau, chuẩn bị ra đường kiếm cơm đi!”“Còn mấy người…”Triệu Diệu Quang bị dọa đến mức thảm hại, mặt mày nhăn nhó, giống như một con chó dữ vậy, chó dữ nhìn về phía một đám nhân viên.“Tất cả cút hết cho tôi!”Cả bộ phận bán hàng đều vang vọng tiếng rống gầm của Triệu Diệu Quang.Vẻ mặt nhóm nhân viên tuyệt vọng, thấp thỏm cúi thấp đầu, không dám nói dù chỉ một câu.Trong lòng có hối hận cũng đã muộn rồi!Còn La Toàn, người này bị một cước đá ngã xuống đất.Nước mắt nước mũi chảy dài, người quỳ xuống trước mặt Triệu Diệu Quang!“Tổng giám đốc Triệu, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ông, tha cho tôi một lần đi, cầu xin ông…”Ông ta không dễ gì, mới leo lên được vị trí này.Còn chưa được uy phong bao nhiêu, nếu bị đuổi đi như vậy, cả đời này coi như xong rồi!“Cậu Sở, cầu xin cậu giúp tôi nói một câu đi! Là tôi mắt chó không biết nhìn người, là chó cậy gần nhà!”“Tôi tôi xin lỗi cậu, dập đầu với cậu, cho tôi một cơ hội đi…”Tuyệt vọng đến tận cùng, tên này cũng không phải tên ngốc, vừa xin lỗi vừa cầu xin với Sở Bắc!Bịch bịch bịch!Dập đầu xuống đất, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau!Dập đầu đến chảy cả máu rồi mà ông ta cũng không dám dừng lại!Trong lòng lại càng hối hận khôn nguôi!Ông ta hoàn toàn không nghĩ đến, Sở Bắc ăn mặc bình thường còn là người mù nhưng lại là nhân vật lớn mà ông ta phải chào đón!Ông ta chỉ hận tại sao không nghe theo lời Sở Bắc!Nếu không, chắc chắn ông ta hầu hạ Sở Bắc như tổ tông rồi!Chỉ đáng tiếc, mọi thứ đã muộn rồi!Mà chuyện đã làm sai, chung quy cũng phải trả giá vì nó!“Bây giờ biết sai rồi? Muộn rồi! Mấy anh bảo vệ kia, may lôi tên này ném ra ngoài, tôi nhìn thấy thôi cũng phiền rồi!”Triệu Diệu Quang cắn răng hừ lạnh, vung tay!Mấy bảo vệ thoáng giật mình, lôi cánh tay La Toàn, trực tiếp kéo ra ngoài.Những nơi đi qua, đều kéo theo một vệt nước, đầy mùi hôi tanh.