Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 260
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 260“Không hổ là nhà hàng đứng đầu của Tân Hải, chỉ mỗi cái miệng của anh thôi cũng có thể thấy là ếch ngồi đáy giếng rồi!”Nhân viên tiếp đón này rõ ràng là không coi trọng bọn họ, nhưng lời nói lại dễ nghe như vậy!Tài ăn nói này cũng hiếm có!“Anh chê cười rồi, tôi chỉ là nói lời chân thật mà thôi!”Nhân viên tiếp đón khẽ lắc đầu, ra hiệu sắp xếp ra bên ngoài cửa.“Hai vị, mời!”Sở Bắc khẽ cười, cũng không có ý rời đi.“Tôi không có hẹn trước, cũng không có tiền làm thẻ hội viên, nhưng tôi vẫn cứ muốn vào, có được hay không?”Ai ngờ, nhân viên tiếp đón lại gật đầu ngoài dự liệu.“Đương nhiên có thế! Nhưng, tôi khuyên hai vị đừng nên như vậy, bởi vì hậu quả hai người sẽ không gánh nổi!”“Càn rỡ!”Thanh Vũ lập tức nhíu mày, vừa muốn tiến lên thì đã bị Sở Bắc ngăn lại.“Thú vị đấy, nhưng tôi thật sự muốn xem thử hậu quả thế nào mà ngay cả tôi cũng không gánh nổi!”Sở Bắc cười ngẩng đầu, gậy trúc gõ một cái, muốn bước vào!”“Thưa anh, anh chắc chắn muốn như vậy sao?”Thấy vậy, vẻ mặt tươi cười của nhân viên tiếp tân cuối cùng cũng biến mất.“Mặc dù chúng tôi không thích ức hiếp người tàn tật, nhưng nếu anh vượt quá giới hạn, chỉ sợ rằng ngay cả cơ hội làm người tàn tật cũng không còn nữa!”“Tôi khuyên hai người nên rời đi sớm, nếu như tuổi còn trẻ khỏe mạnh mà mất sớm thì càng không tốt!”Giọng điệu của nhân viên thoáng chốc đã lạnh lùng hơn.Lời nói không hề che giấu sự đe dọa!Thế nhưng, Sở Bắc lại không quan tâm đến anh ta, chân vẫn không dừng.Mắt thấy anh sắp bước vào đại sảnh, nhân viên tiếp đón kia tiến lên trước một bước, lập tức đứng ngăn trước mặt anh.“Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”Nhân viên tức giận nhìn Sở Bắc, gương mặt vốn hiền hòa đã hoàn toàn biến mất, để lộ biểu cảm hung tợn.“Nếu anh đã không muốn đi ra, vậy tôi chỉ có thể tìm người ném anh ra ngoài thôi!”Nói xong, chỉ thấy anh ta hung hăng vung tay, trong sảnh thoáng chốc đã có bốn năm thanh niên đi ra!Tóc tai nhuộm đủ màu, đeo khuyên tai, xăm đủ hình.Quần jean rách bên hông căng phồng, rõ ràng có giấu vũ khí.Một đám nóng lòng muốn hành động, dùng ánh mắt không tốt nhìn Sở Bắc.
Chương 260
“Không hổ là nhà hàng đứng đầu của Tân Hải, chỉ mỗi cái miệng của anh thôi cũng có thể thấy là ếch ngồi đáy giếng rồi!”
Nhân viên tiếp đón này rõ ràng là không coi trọng bọn họ, nhưng lời nói lại dễ nghe như vậy!
Tài ăn nói này cũng hiếm có!
“Anh chê cười rồi, tôi chỉ là nói lời chân thật mà thôi!”
Nhân viên tiếp đón khẽ lắc đầu, ra hiệu sắp xếp ra bên ngoài cửa.
“Hai vị, mời!”
Sở Bắc khẽ cười, cũng không có ý rời đi.
“Tôi không có hẹn trước, cũng không có tiền làm thẻ hội viên, nhưng tôi vẫn cứ muốn vào, có được hay không?”
Ai ngờ, nhân viên tiếp đón lại gật đầu ngoài dự liệu.
“Đương nhiên có thế! Nhưng, tôi khuyên hai vị đừng nên như vậy, bởi vì hậu quả hai người sẽ không gánh nổi!”
“Càn rỡ!”
Thanh Vũ lập tức nhíu mày, vừa muốn tiến lên thì đã bị Sở Bắc ngăn lại.
“Thú vị đấy, nhưng tôi thật sự muốn xem thử hậu quả thế nào mà ngay cả tôi cũng không gánh nổi!”
Sở Bắc cười ngẩng đầu, gậy trúc gõ một cái, muốn bước vào!”
“Thưa anh, anh chắc chắn muốn như vậy sao?”
Thấy vậy, vẻ mặt tươi cười của nhân viên tiếp tân cuối cùng cũng biến mất.
“Mặc dù chúng tôi không thích ức hiếp người tàn tật, nhưng nếu anh vượt quá giới hạn, chỉ sợ rằng ngay cả cơ hội làm người tàn tật cũng không còn nữa!”
“Tôi khuyên hai người nên rời đi sớm, nếu như tuổi còn trẻ khỏe mạnh mà mất sớm thì càng không tốt!”
Giọng điệu của nhân viên thoáng chốc đã lạnh lùng hơn.
Lời nói không hề che giấu sự đe dọa!
Thế nhưng, Sở Bắc lại không quan tâm đến anh ta, chân vẫn không dừng.
Mắt thấy anh sắp bước vào đại sảnh, nhân viên tiếp đón kia tiến lên trước một bước, lập tức đứng ngăn trước mặt anh.
“Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Nhân viên tức giận nhìn Sở Bắc, gương mặt vốn hiền hòa đã hoàn toàn biến mất, để lộ biểu cảm hung tợn.
“Nếu anh đã không muốn đi ra, vậy tôi chỉ có thể tìm người ném anh ra ngoài thôi!”
Nói xong, chỉ thấy anh ta hung hăng vung tay, trong sảnh thoáng chốc đã có bốn năm thanh niên đi ra!
Tóc tai nhuộm đủ màu, đeo khuyên tai, xăm đủ hình.
Quần jean rách bên hông căng phồng, rõ ràng có giấu vũ khí.
Một đám nóng lòng muốn hành động, dùng ánh mắt không tốt nhìn Sở Bắc.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 260“Không hổ là nhà hàng đứng đầu của Tân Hải, chỉ mỗi cái miệng của anh thôi cũng có thể thấy là ếch ngồi đáy giếng rồi!”Nhân viên tiếp đón này rõ ràng là không coi trọng bọn họ, nhưng lời nói lại dễ nghe như vậy!Tài ăn nói này cũng hiếm có!“Anh chê cười rồi, tôi chỉ là nói lời chân thật mà thôi!”Nhân viên tiếp đón khẽ lắc đầu, ra hiệu sắp xếp ra bên ngoài cửa.“Hai vị, mời!”Sở Bắc khẽ cười, cũng không có ý rời đi.“Tôi không có hẹn trước, cũng không có tiền làm thẻ hội viên, nhưng tôi vẫn cứ muốn vào, có được hay không?”Ai ngờ, nhân viên tiếp đón lại gật đầu ngoài dự liệu.“Đương nhiên có thế! Nhưng, tôi khuyên hai vị đừng nên như vậy, bởi vì hậu quả hai người sẽ không gánh nổi!”“Càn rỡ!”Thanh Vũ lập tức nhíu mày, vừa muốn tiến lên thì đã bị Sở Bắc ngăn lại.“Thú vị đấy, nhưng tôi thật sự muốn xem thử hậu quả thế nào mà ngay cả tôi cũng không gánh nổi!”Sở Bắc cười ngẩng đầu, gậy trúc gõ một cái, muốn bước vào!”“Thưa anh, anh chắc chắn muốn như vậy sao?”Thấy vậy, vẻ mặt tươi cười của nhân viên tiếp tân cuối cùng cũng biến mất.“Mặc dù chúng tôi không thích ức hiếp người tàn tật, nhưng nếu anh vượt quá giới hạn, chỉ sợ rằng ngay cả cơ hội làm người tàn tật cũng không còn nữa!”“Tôi khuyên hai người nên rời đi sớm, nếu như tuổi còn trẻ khỏe mạnh mà mất sớm thì càng không tốt!”Giọng điệu của nhân viên thoáng chốc đã lạnh lùng hơn.Lời nói không hề che giấu sự đe dọa!Thế nhưng, Sở Bắc lại không quan tâm đến anh ta, chân vẫn không dừng.Mắt thấy anh sắp bước vào đại sảnh, nhân viên tiếp đón kia tiến lên trước một bước, lập tức đứng ngăn trước mặt anh.“Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”Nhân viên tức giận nhìn Sở Bắc, gương mặt vốn hiền hòa đã hoàn toàn biến mất, để lộ biểu cảm hung tợn.“Nếu anh đã không muốn đi ra, vậy tôi chỉ có thể tìm người ném anh ra ngoài thôi!”Nói xong, chỉ thấy anh ta hung hăng vung tay, trong sảnh thoáng chốc đã có bốn năm thanh niên đi ra!Tóc tai nhuộm đủ màu, đeo khuyên tai, xăm đủ hình.Quần jean rách bên hông căng phồng, rõ ràng có giấu vũ khí.Một đám nóng lòng muốn hành động, dùng ánh mắt không tốt nhìn Sở Bắc.