Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 287

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 287Tất cả đều là tại anh hết.Ngược lại, Sở Bắc đang là trung tâm của sự chỉ trích lại rất bình thản.Anh tỉnh bở nhìn Lý Nham và cậu nhân viên.“Sao các người biết chúng tôi không thể dùng bữa ở đây được?”Nghe thấy thế, không chỉ Lý Nham và cậu nhân viên kia, ngay đến Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng thấy dở khóc dở cười.Sở Bắc, xin anh đấy, đừng nói nữa được không!Anh không sợ mất thể diện, nhưng tôi thì có.“Được, nếu thế để tôi xem anh định làm gì ở đây nào!”Lý Nham mỉm cười khinh khi rồi làm động tác mời.Cậu nhân viên thì không nói gì, chỉ nhìn Sở Bắc với vẻ đăm chiêu.Ý ra sao thì quá rõ ràng rồi.“Sở Bắc, anh còn định làm gì? Coi như tôi xin anh được không, chúng ta về thôi, đừng ăn uống gì ở đây nữa”.Lạc Tuyết cất giọng như van nài, cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.Bây giờ, cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi xấu hổ này thật nhanh, thậm chí cảm giác thèm ăn cũng đã bay hết sạch.Còn Chu Cầm, dù bà ta không nói gì, nhưng răng thì đang nghiến kèn kẹt rồi.Nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì có lẽ Sở Bắc đã chết không biết bao nhiêu lần.Nhưng khi nghe thấy bọn họ đòi bỏ đi, Lý Nham và cậu nhân viên kia lập tức quýnh lên ngay.Nhất là cậu nhân viên, thậm chí cậu ta còn sốt sắng hơn cả Lý Nham.“Thưa chị, nếu chị muốn đi thì phải để chúng tôi soát người đã! Đương nhiên, tôi nghĩ nhà mình cũng không muốn bị nghi ngờ đến đây trộm cắp, vậy hãy chứng minh nhà mình chỉ đến đây dùng bữa đi”.Cậu nhân viên mỉm cười với một vẻ sâu xa. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.“Nếu không đặt bàn trước thì phải có thẻ hội viên thì mới có thể đặt phòng được”.“Thẻ hội viên cũng không đắt đâu ạ, có năm trăm nghìn một năm thôi, các vị thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ”.Cậu nhân viên cố ý nhấn mạnh vào hai chữ không đắt, vì sợ Sở Bắc và Lạc Tuyết nghe không rõ.Năm trăm nghìn?Nghe thấy con số này, Lạc Tuyết và Chu Cầm chỉ muốn khóc.Khéo bán hai mẹ con bà ta đi cũng không được ngần ấy tiền mất.Rõ ràng là bắt chẹt người ta mà!“Ha ha, thế thì đúng là không đắt thật! Sở Bắc, người ta đang hỏi kìa!”Lý Nham bật cười ha hả rồi làm động tác tay mời với Sở Bắc.“Để tôi xem chàng rể ăn hại như cậu có tài cán gì mà dám vác mặt đến nhà hàng Thần Tinh ăn cơm nào!”Ngay sau đó, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Bắc. 

Chương 287

Tất cả đều là tại anh hết.

Ngược lại, Sở Bắc đang là trung tâm của sự chỉ trích lại rất bình thản.

Anh tỉnh bở nhìn Lý Nham và cậu nhân viên.

“Sao các người biết chúng tôi không thể dùng bữa ở đây được?”

Nghe thấy thế, không chỉ Lý Nham và cậu nhân viên kia, ngay đến Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng thấy dở khóc dở cười.

Sở Bắc, xin anh đấy, đừng nói nữa được không!

Anh không sợ mất thể diện, nhưng tôi thì có.

“Được, nếu thế để tôi xem anh định làm gì ở đây nào!”

Lý Nham mỉm cười khinh khi rồi làm động tác mời.

Cậu nhân viên thì không nói gì, chỉ nhìn Sở Bắc với vẻ đăm chiêu.

Ý ra sao thì quá rõ ràng rồi.

“Sở Bắc, anh còn định làm gì? Coi như tôi xin anh được không, chúng ta về thôi, đừng ăn uống gì ở đây nữa”.

Lạc Tuyết cất giọng như van nài, cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.

Bây giờ, cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi xấu hổ này thật nhanh, thậm chí cảm giác thèm ăn cũng đã bay hết sạch.

Còn Chu Cầm, dù bà ta không nói gì, nhưng răng thì đang nghiến kèn kẹt rồi.

Nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì có lẽ Sở Bắc đã chết không biết bao nhiêu lần.

Nhưng khi nghe thấy bọn họ đòi bỏ đi, Lý Nham và cậu nhân viên kia lập tức quýnh lên ngay.

Nhất là cậu nhân viên, thậm chí cậu ta còn sốt sắng hơn cả Lý Nham.

“Thưa chị, nếu chị muốn đi thì phải để chúng tôi soát người đã! Đương nhiên, tôi nghĩ nhà mình cũng không muốn bị nghi ngờ đến đây trộm cắp, vậy hãy chứng minh nhà mình chỉ đến đây dùng bữa đi”.

Cậu nhân viên mỉm cười với một vẻ sâu xa. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Nếu không đặt bàn trước thì phải có thẻ hội viên thì mới có thể đặt phòng được”.

“Thẻ hội viên cũng không đắt đâu ạ, có năm trăm nghìn một năm thôi, các vị thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ”.

Cậu nhân viên cố ý nhấn mạnh vào hai chữ không đắt, vì sợ Sở Bắc và Lạc Tuyết nghe không rõ.

Năm trăm nghìn?

Nghe thấy con số này, Lạc Tuyết và Chu Cầm chỉ muốn khóc.

Khéo bán hai mẹ con bà ta đi cũng không được ngần ấy tiền mất.

Rõ ràng là bắt chẹt người ta mà!

“Ha ha, thế thì đúng là không đắt thật! Sở Bắc, người ta đang hỏi kìa!”

Lý Nham bật cười ha hả rồi làm động tác tay mời với Sở Bắc.

“Để tôi xem chàng rể ăn hại như cậu có tài cán gì mà dám vác mặt đến nhà hàng Thần Tinh ăn cơm nào!”

Ngay sau đó, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Bắc.

 

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 287Tất cả đều là tại anh hết.Ngược lại, Sở Bắc đang là trung tâm của sự chỉ trích lại rất bình thản.Anh tỉnh bở nhìn Lý Nham và cậu nhân viên.“Sao các người biết chúng tôi không thể dùng bữa ở đây được?”Nghe thấy thế, không chỉ Lý Nham và cậu nhân viên kia, ngay đến Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng thấy dở khóc dở cười.Sở Bắc, xin anh đấy, đừng nói nữa được không!Anh không sợ mất thể diện, nhưng tôi thì có.“Được, nếu thế để tôi xem anh định làm gì ở đây nào!”Lý Nham mỉm cười khinh khi rồi làm động tác mời.Cậu nhân viên thì không nói gì, chỉ nhìn Sở Bắc với vẻ đăm chiêu.Ý ra sao thì quá rõ ràng rồi.“Sở Bắc, anh còn định làm gì? Coi như tôi xin anh được không, chúng ta về thôi, đừng ăn uống gì ở đây nữa”.Lạc Tuyết cất giọng như van nài, cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.Bây giờ, cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi xấu hổ này thật nhanh, thậm chí cảm giác thèm ăn cũng đã bay hết sạch.Còn Chu Cầm, dù bà ta không nói gì, nhưng răng thì đang nghiến kèn kẹt rồi.Nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì có lẽ Sở Bắc đã chết không biết bao nhiêu lần.Nhưng khi nghe thấy bọn họ đòi bỏ đi, Lý Nham và cậu nhân viên kia lập tức quýnh lên ngay.Nhất là cậu nhân viên, thậm chí cậu ta còn sốt sắng hơn cả Lý Nham.“Thưa chị, nếu chị muốn đi thì phải để chúng tôi soát người đã! Đương nhiên, tôi nghĩ nhà mình cũng không muốn bị nghi ngờ đến đây trộm cắp, vậy hãy chứng minh nhà mình chỉ đến đây dùng bữa đi”.Cậu nhân viên mỉm cười với một vẻ sâu xa. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.“Nếu không đặt bàn trước thì phải có thẻ hội viên thì mới có thể đặt phòng được”.“Thẻ hội viên cũng không đắt đâu ạ, có năm trăm nghìn một năm thôi, các vị thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ”.Cậu nhân viên cố ý nhấn mạnh vào hai chữ không đắt, vì sợ Sở Bắc và Lạc Tuyết nghe không rõ.Năm trăm nghìn?Nghe thấy con số này, Lạc Tuyết và Chu Cầm chỉ muốn khóc.Khéo bán hai mẹ con bà ta đi cũng không được ngần ấy tiền mất.Rõ ràng là bắt chẹt người ta mà!“Ha ha, thế thì đúng là không đắt thật! Sở Bắc, người ta đang hỏi kìa!”Lý Nham bật cười ha hả rồi làm động tác tay mời với Sở Bắc.“Để tôi xem chàng rể ăn hại như cậu có tài cán gì mà dám vác mặt đến nhà hàng Thần Tinh ăn cơm nào!”Ngay sau đó, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Bắc. 

Chương 287