Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 290
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 290Nhưng sự thay đổi của cậu nhân viên kia đúng là như trở bàn tay thật.Đến mức không ai có thể ngờ tới.Mà tất cả sự thay đổi này đều xuất hiện cùng với chiếc thẻ đen kia.Lý Nham nhìn chăm chú, nhưng vẫn không biết chiếc thẻ đen đó là gì.Còn Chu Cầm và Lạc Tuyết thì ngơ ngác nhìn nhau.Bọn họ thật sự không hiểu cục diện hiện giờ là sao nữa.“Thế cậu còn chờ gì nữa?”Sở Bắc nhận lại chiếc thẻ với vẻ mất kiên nhẫn.“Vâng vâng, tôi sẽ đi xếp bàn ngay ạ…”Mặt cậu ta mướt mồ hôi, sau đó vội vã gọi thêm nhân viên ở ngoài cửa.“Các người còn nghệt mặt ra đó à? Mau đi xếp bàn đi, nhớ lấy phòng sang trọng nhất ấy!”Các nhân viên khác bị cậu ta gào lên như vậy thì không dám chậm trễ, nhanh chóng vào việc ngay.Cậu nhân viên quay lại, ánh mắt cậu ta nhìn Chu Cầm và Lạc Tuyết đã khác hẳn.“Thưa cô và chị, ban nãy là do cháu tắc trách, mong vô với chị bỏ qua ạ!”“Giờ mời nhà mình lên tầng trên ạ, cháu đang xếp phòng sang nhất rồi”.Cậu ta cúi gập người chín mươi độ, giọng điệu cũng cực kỳ thành khẩn.Nhưng thực chất, trong lòng cậu ta đang rất căng thẳng.Nếu để sếp Lý biết chuyện này thì cậu ta xong đời là cái chắc.“Chuyện này…”Chu Cầm và Lạc Tuyết hoàn toàn mù mờ.Hai mẹ con ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm gì.Ban đầu, cậu ta đón tiếp họ rất chu đáo, nhưng sau đó chẳng những muốn đuổi họ đi, mà còn vu cho họ tội ăn cắp.Nhưng bây giờ lại quay xe rồi ư?Thế này là sao đây? Lạt mềm buộc chặt ư?Hai mẹ con Chu Cầm và Lạc Tuyết đều thấy vô cùng sợ hãi.Nhỡ cậu nhân viên này đang định chơi họ một vố thì không còn là vấn đề mất thể diện nữa đâu!“Đi thôi, chắc Vũ Tâm đói lắm rồi đấy!”Sở Bắc ngoảnh lại rồi mỉm cười nhìn Lạc Tuyết.Lạc Tuyết ngẩn ra rồi vô thức đi theo anh.Chu Cầm thấy thế thì cũng bấm bụng đi theo.Gây ra động tĩnh lớn thế này mà bà ta không ăn nổi một bữa ở đây thì sao có thể cam tâm được?May sao, tiếp theo họ không còn bị ai cản đường nữa.Cậu nhân viên kia đích thân dẫn Sở Bắc đi lên căn phòng bao tốt nhất ở trên tầng hai.Thấy vợ con mình và Chu Cầm đều đã đi vào, Sở Bắc dừng ngước rồi ngoái lại nhìn về phía cậu nhân viên.“Giờ làm gì nhỉ? Có cần tôi nói cho Lý Hải Đông biết không?”
Chương 290
Nhưng sự thay đổi của cậu nhân viên kia đúng là như trở bàn tay thật.
Đến mức không ai có thể ngờ tới.
Mà tất cả sự thay đổi này đều xuất hiện cùng với chiếc thẻ đen kia.
Lý Nham nhìn chăm chú, nhưng vẫn không biết chiếc thẻ đen đó là gì.
Còn Chu Cầm và Lạc Tuyết thì ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ thật sự không hiểu cục diện hiện giờ là sao nữa.
“Thế cậu còn chờ gì nữa?”
Sở Bắc nhận lại chiếc thẻ với vẻ mất kiên nhẫn.
“Vâng vâng, tôi sẽ đi xếp bàn ngay ạ…”
Mặt cậu ta mướt mồ hôi, sau đó vội vã gọi thêm nhân viên ở ngoài cửa.
“Các người còn nghệt mặt ra đó à? Mau đi xếp bàn đi, nhớ lấy phòng sang trọng nhất ấy!”
Các nhân viên khác bị cậu ta gào lên như vậy thì không dám chậm trễ, nhanh chóng vào việc ngay.
Cậu nhân viên quay lại, ánh mắt cậu ta nhìn Chu Cầm và Lạc Tuyết đã khác hẳn.
“Thưa cô và chị, ban nãy là do cháu tắc trách, mong vô với chị bỏ qua ạ!”
“Giờ mời nhà mình lên tầng trên ạ, cháu đang xếp phòng sang nhất rồi”.
Cậu ta cúi gập người chín mươi độ, giọng điệu cũng cực kỳ thành khẩn.
Nhưng thực chất, trong lòng cậu ta đang rất căng thẳng.
Nếu để sếp Lý biết chuyện này thì cậu ta xong đời là cái chắc.
“Chuyện này…”
Chu Cầm và Lạc Tuyết hoàn toàn mù mờ.
Hai mẹ con ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm gì.
Ban đầu, cậu ta đón tiếp họ rất chu đáo, nhưng sau đó chẳng những muốn đuổi họ đi, mà còn vu cho họ tội ăn cắp.
Nhưng bây giờ lại quay xe rồi ư?
Thế này là sao đây? Lạt mềm buộc chặt ư?
Hai mẹ con Chu Cầm và Lạc Tuyết đều thấy vô cùng sợ hãi.
Nhỡ cậu nhân viên này đang định chơi họ một vố thì không còn là vấn đề mất thể diện nữa đâu!
“Đi thôi, chắc Vũ Tâm đói lắm rồi đấy!”
Sở Bắc ngoảnh lại rồi mỉm cười nhìn Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi vô thức đi theo anh.
Chu Cầm thấy thế thì cũng bấm bụng đi theo.
Gây ra động tĩnh lớn thế này mà bà ta không ăn nổi một bữa ở đây thì sao có thể cam tâm được?
May sao, tiếp theo họ không còn bị ai cản đường nữa.
Cậu nhân viên kia đích thân dẫn Sở Bắc đi lên căn phòng bao tốt nhất ở trên tầng hai.
Thấy vợ con mình và Chu Cầm đều đã đi vào, Sở Bắc dừng ngước rồi ngoái lại nhìn về phía cậu nhân viên.
“Giờ làm gì nhỉ? Có cần tôi nói cho Lý Hải Đông biết không?”
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 290Nhưng sự thay đổi của cậu nhân viên kia đúng là như trở bàn tay thật.Đến mức không ai có thể ngờ tới.Mà tất cả sự thay đổi này đều xuất hiện cùng với chiếc thẻ đen kia.Lý Nham nhìn chăm chú, nhưng vẫn không biết chiếc thẻ đen đó là gì.Còn Chu Cầm và Lạc Tuyết thì ngơ ngác nhìn nhau.Bọn họ thật sự không hiểu cục diện hiện giờ là sao nữa.“Thế cậu còn chờ gì nữa?”Sở Bắc nhận lại chiếc thẻ với vẻ mất kiên nhẫn.“Vâng vâng, tôi sẽ đi xếp bàn ngay ạ…”Mặt cậu ta mướt mồ hôi, sau đó vội vã gọi thêm nhân viên ở ngoài cửa.“Các người còn nghệt mặt ra đó à? Mau đi xếp bàn đi, nhớ lấy phòng sang trọng nhất ấy!”Các nhân viên khác bị cậu ta gào lên như vậy thì không dám chậm trễ, nhanh chóng vào việc ngay.Cậu nhân viên quay lại, ánh mắt cậu ta nhìn Chu Cầm và Lạc Tuyết đã khác hẳn.“Thưa cô và chị, ban nãy là do cháu tắc trách, mong vô với chị bỏ qua ạ!”“Giờ mời nhà mình lên tầng trên ạ, cháu đang xếp phòng sang nhất rồi”.Cậu ta cúi gập người chín mươi độ, giọng điệu cũng cực kỳ thành khẩn.Nhưng thực chất, trong lòng cậu ta đang rất căng thẳng.Nếu để sếp Lý biết chuyện này thì cậu ta xong đời là cái chắc.“Chuyện này…”Chu Cầm và Lạc Tuyết hoàn toàn mù mờ.Hai mẹ con ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm gì.Ban đầu, cậu ta đón tiếp họ rất chu đáo, nhưng sau đó chẳng những muốn đuổi họ đi, mà còn vu cho họ tội ăn cắp.Nhưng bây giờ lại quay xe rồi ư?Thế này là sao đây? Lạt mềm buộc chặt ư?Hai mẹ con Chu Cầm và Lạc Tuyết đều thấy vô cùng sợ hãi.Nhỡ cậu nhân viên này đang định chơi họ một vố thì không còn là vấn đề mất thể diện nữa đâu!“Đi thôi, chắc Vũ Tâm đói lắm rồi đấy!”Sở Bắc ngoảnh lại rồi mỉm cười nhìn Lạc Tuyết.Lạc Tuyết ngẩn ra rồi vô thức đi theo anh.Chu Cầm thấy thế thì cũng bấm bụng đi theo.Gây ra động tĩnh lớn thế này mà bà ta không ăn nổi một bữa ở đây thì sao có thể cam tâm được?May sao, tiếp theo họ không còn bị ai cản đường nữa.Cậu nhân viên kia đích thân dẫn Sở Bắc đi lên căn phòng bao tốt nhất ở trên tầng hai.Thấy vợ con mình và Chu Cầm đều đã đi vào, Sở Bắc dừng ngước rồi ngoái lại nhìn về phía cậu nhân viên.“Giờ làm gì nhỉ? Có cần tôi nói cho Lý Hải Đông biết không?”