Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 294

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 294Trông thấy tờ thực đơn, đừng nói là Tiểu Vũ Tâm, ngay bọn họ cũng đang đói cồn cào.Nhưng vừa mở thực đơn ra, họ đã phải trố mắt nhìn.Trong thực đơn có đủ loại hình ảnh thức ăn màu mè hoa lá.Các món trên trời, mặt đất, dưới nước đều có hết.Nhưng vấn đề là…Chưa nói đến các món tôm hùm, bào ngư, chỉ một đĩa dưa muối thôi mà cũng có giá 166 rồi.Điều này thật sự khiến hai mẹ con Lạc Tuyết luôn sống trong cảnh nghèo khó phải sợ hết hồn.Nếu thế này thì dù họ gọi những món bình dân nhất thì bữa này cũng phải hết mấy chục nghìn.Lúc này, đừng nói là Lạc Tuyết, đến Chu Cầm cũng không dám lên tiếng.Trước kia, họ chưa bao giờ dám mơ đến những món ăn đắt thế này.“Không sao đâu, mọi người cứ gọi tuỳ thích, đừng lo về vấn đề tiền nong”.Dường như đã đoán ra được vẻ đắn đo của hai mẹ con Chu Cầm, Sở Bắc mỉm cười an ủi.“Thật không?”Chu Cầm sáng mắt lên rồi chớp chớp nhìn Sở Bắc.Thấy anh gật đầu, bà ta suýt chảy cả nước miếng ra ngoài.“Nếu thế thì tôi không khách sáo nữa!”“Mẹ…”Lạc Tuyết bất đắc dĩ định khuyên can một câu nên trừng mắt.“Con thì biết cái gì? Chẳng dễ gì nhà mình mới được đến đây ăn một bữa, ít cũng phải gọi dăm ba món để thưởng thức chứ, không thì phí của giời à?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Dứt lời, Chu Cầm mặc kệ Lạc Tuyết rồi chỉ loạn xạ vào thực đơn.“Món này, này, đây nữa… Ờ, món này trông cũng ngon đấy nhỉ, lấy một phần luôn!”Bà ta không quan tâm đến việc các món mình gọi có hợp nhau hay không, mà chỉ chọn những món đắt tiền.Nào là tôm hùm, bào ngư, vi cá…Cứ món nào đắt và trông đẹp mắt thì sẽ được chọn.Thấy thế thì Lạc Tuyết hết hồn hết vía.Khi thanh toán chắc phải hết mấy trăm nghìn mất.“Được rồi đấy mẹ, chứ mẹ gọi nhiều thế rồi không ăn hết thì phí lắm!”Thấy Chu Cầm vẫn còn định gọi món tiếp, Lạc Tuyết vội ngăn cản.Chu Cầm chẹp miệng rồi mới chịu bỏ tờ thực đơn xuống.“Được rồi, tạm thời cứ vậy đã, làm nhanh lên nhé!”“Vâng thưa cô!”Nhân viên phục vụ lễ phép gật đầu, ban nãy cậu nhân viên kia đã dặn phải phục vụ bàn này tốt nhất rồi.Vì thế, cô nhân viên này không dám chậm trễ mà yêu cầu đầu bếp ưu tiên làm cho bàn này trước.Khoảng mười phút sau, thức ăn đã được mang lên.

Chương 294

Trông thấy tờ thực đơn, đừng nói là Tiểu Vũ Tâm, ngay bọn họ cũng đang đói cồn cào.

Nhưng vừa mở thực đơn ra, họ đã phải trố mắt nhìn.

Trong thực đơn có đủ loại hình ảnh thức ăn màu mè hoa lá.

Các món trên trời, mặt đất, dưới nước đều có hết.

Nhưng vấn đề là…

Chưa nói đến các món tôm hùm, bào ngư, chỉ một đĩa dưa muối thôi mà cũng có giá 166 rồi.

Điều này thật sự khiến hai mẹ con Lạc Tuyết luôn sống trong cảnh nghèo khó phải sợ hết hồn.

Nếu thế này thì dù họ gọi những món bình dân nhất thì bữa này cũng phải hết mấy chục nghìn.

Lúc này, đừng nói là Lạc Tuyết, đến Chu Cầm cũng không dám lên tiếng.

Trước kia, họ chưa bao giờ dám mơ đến những món ăn đắt thế này.

“Không sao đâu, mọi người cứ gọi tuỳ thích, đừng lo về vấn đề tiền nong”.

Dường như đã đoán ra được vẻ đắn đo của hai mẹ con Chu Cầm, Sở Bắc mỉm cười an ủi.

“Thật không?”

Chu Cầm sáng mắt lên rồi chớp chớp nhìn Sở Bắc.

Thấy anh gật đầu, bà ta suýt chảy cả nước miếng ra ngoài.

“Nếu thế thì tôi không khách sáo nữa!”

“Mẹ…”

Lạc Tuyết bất đắc dĩ định khuyên can một câu nên trừng mắt.

“Con thì biết cái gì? Chẳng dễ gì nhà mình mới được đến đây ăn một bữa, ít cũng phải gọi dăm ba món để thưởng thức chứ, không thì phí của giời à?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Dứt lời, Chu Cầm mặc kệ Lạc Tuyết rồi chỉ loạn xạ vào thực đơn.

“Món này, này, đây nữa… Ờ, món này trông cũng ngon đấy nhỉ, lấy một phần luôn!”

Bà ta không quan tâm đến việc các món mình gọi có hợp nhau hay không, mà chỉ chọn những món đắt tiền.

Nào là tôm hùm, bào ngư, vi cá…

Cứ món nào đắt và trông đẹp mắt thì sẽ được chọn.

Thấy thế thì Lạc Tuyết hết hồn hết vía.

Khi thanh toán chắc phải hết mấy trăm nghìn mất.

“Được rồi đấy mẹ, chứ mẹ gọi nhiều thế rồi không ăn hết thì phí lắm!”

Thấy Chu Cầm vẫn còn định gọi món tiếp, Lạc Tuyết vội ngăn cản.

Chu Cầm chẹp miệng rồi mới chịu bỏ tờ thực đơn xuống.

“Được rồi, tạm thời cứ vậy đã, làm nhanh lên nhé!”

“Vâng thưa cô!”

Nhân viên phục vụ lễ phép gật đầu, ban nãy cậu nhân viên kia đã dặn phải phục vụ bàn này tốt nhất rồi.

Vì thế, cô nhân viên này không dám chậm trễ mà yêu cầu đầu bếp ưu tiên làm cho bàn này trước.

Khoảng mười phút sau, thức ăn đã được mang lên.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 294Trông thấy tờ thực đơn, đừng nói là Tiểu Vũ Tâm, ngay bọn họ cũng đang đói cồn cào.Nhưng vừa mở thực đơn ra, họ đã phải trố mắt nhìn.Trong thực đơn có đủ loại hình ảnh thức ăn màu mè hoa lá.Các món trên trời, mặt đất, dưới nước đều có hết.Nhưng vấn đề là…Chưa nói đến các món tôm hùm, bào ngư, chỉ một đĩa dưa muối thôi mà cũng có giá 166 rồi.Điều này thật sự khiến hai mẹ con Lạc Tuyết luôn sống trong cảnh nghèo khó phải sợ hết hồn.Nếu thế này thì dù họ gọi những món bình dân nhất thì bữa này cũng phải hết mấy chục nghìn.Lúc này, đừng nói là Lạc Tuyết, đến Chu Cầm cũng không dám lên tiếng.Trước kia, họ chưa bao giờ dám mơ đến những món ăn đắt thế này.“Không sao đâu, mọi người cứ gọi tuỳ thích, đừng lo về vấn đề tiền nong”.Dường như đã đoán ra được vẻ đắn đo của hai mẹ con Chu Cầm, Sở Bắc mỉm cười an ủi.“Thật không?”Chu Cầm sáng mắt lên rồi chớp chớp nhìn Sở Bắc.Thấy anh gật đầu, bà ta suýt chảy cả nước miếng ra ngoài.“Nếu thế thì tôi không khách sáo nữa!”“Mẹ…”Lạc Tuyết bất đắc dĩ định khuyên can một câu nên trừng mắt.“Con thì biết cái gì? Chẳng dễ gì nhà mình mới được đến đây ăn một bữa, ít cũng phải gọi dăm ba món để thưởng thức chứ, không thì phí của giời à?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Dứt lời, Chu Cầm mặc kệ Lạc Tuyết rồi chỉ loạn xạ vào thực đơn.“Món này, này, đây nữa… Ờ, món này trông cũng ngon đấy nhỉ, lấy một phần luôn!”Bà ta không quan tâm đến việc các món mình gọi có hợp nhau hay không, mà chỉ chọn những món đắt tiền.Nào là tôm hùm, bào ngư, vi cá…Cứ món nào đắt và trông đẹp mắt thì sẽ được chọn.Thấy thế thì Lạc Tuyết hết hồn hết vía.Khi thanh toán chắc phải hết mấy trăm nghìn mất.“Được rồi đấy mẹ, chứ mẹ gọi nhiều thế rồi không ăn hết thì phí lắm!”Thấy Chu Cầm vẫn còn định gọi món tiếp, Lạc Tuyết vội ngăn cản.Chu Cầm chẹp miệng rồi mới chịu bỏ tờ thực đơn xuống.“Được rồi, tạm thời cứ vậy đã, làm nhanh lên nhé!”“Vâng thưa cô!”Nhân viên phục vụ lễ phép gật đầu, ban nãy cậu nhân viên kia đã dặn phải phục vụ bàn này tốt nhất rồi.Vì thế, cô nhân viên này không dám chậm trễ mà yêu cầu đầu bếp ưu tiên làm cho bàn này trước.Khoảng mười phút sau, thức ăn đã được mang lên.

Chương 294