Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 300
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 300Sở Bắc không có biểu cảm gì, nên hai người kia không biết suy nghĩ trong đầu anh.“Xin lỗi? Không có ý nghĩa gì cả, anh nói thử xem chuyến đi này của tôi có đáng không?”Nghe thấy thế, mặt Lý Nham trắng bệch.Lúc ra khỏi cửa, Sở Bắc đã nói một câu.Nếu chuyện đi này không đáng thì Lý Nham sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.Lúc đó, hắn ta chẳng hề bận tâm.Nhưng bây giờ, câu nói ấy như bùa chú đoạt mệnh của hắn ta.“Anh Sở đang hỏi anh đấy, câm rồi à?”Thấy Lý Nham cứ im lặng, Lưu Phong cuống lên rồi lại tát cho Lý Nham thêm cái nữa.Lý Nham hoảng quá nên vội gât đầu ngay.“Đáng, đáng lắm ạ!”Dù hắn ta không chắc Sở Bắc có dám làm gì mình không, nhưng Lưu Phong thì chắc chắn là có.Với thực lực của nhà họ Lưu thì việc bóp chết Lý Nham là cực kỳ đơn giản.Sở Bắc chỉ cười rồi lắc đầu.“Nhưng tôi thấy không đáng, anh xem phải làm sao bây giờ?”Lý Nham hoảng loạn, lập tức có dự cảm không lành.“Tôi cho anh năm phút để tôi thấy mình không phí công khi tới đây, nếu không anh biết hậu quả thế nào rồi đấy!”Sở Bắc nói với vẻ điềm tĩnh, nhưng Lý Nham lại nghe ra giống hệt như sét đánh ngang tai.Mặc dù Sở Bắc là một tên phế vật bị mù.Nhưng đôi lúc ngay cả gia chủ nhà họ Lạc cũng không dám động vào.Bây giờ anh còn được cậu chủ Lưu chống lưng, e là sẽ còn gây ra nhiều chuyện điên rồ hơn nữa.Nghĩ đến đây, Lý Nham càng cảm thấy khó chịu.Hắn vừa nghiến răng vừa cúi người, dập đầu xuống đất.“Cậu Sở, tôi đã dập đầu rồi, thế được chưa?”Lý Nham nghiến răng nói.Sự oán hận đối với Sở Bắc cũng càng ngày càng mạnh.Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng phải dập đầu với ai như thế.“Tôi không bao giờ làm khó người khác, nếu anh đã không tình nguyện thì thôi vậy”.Sở Bắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy nhìn Lưu Phong.“Cần làm gì, có cần tôi dạy không?”“Không, không, không! Anh Sở, em nhất định sẽ khiến anh hài lòng!”Lưu Phong sợ tới mức gật đầu lia lịa, chỉ cần có thể xoa dịu cơn giận của Sở Bắc là được.Đừng nói là giết Lý Nham, cho dù có phải diệt cả nhà họ Lý cũng không thành vấn đề!“Chuyện này……”Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Nham không khỏi sửng sốt.
Chương 300
Sở Bắc không có biểu cảm gì, nên hai người kia không biết suy nghĩ trong đầu anh.
“Xin lỗi? Không có ý nghĩa gì cả, anh nói thử xem chuyến đi này của tôi có đáng không?”
Nghe thấy thế, mặt Lý Nham trắng bệch.
Lúc ra khỏi cửa, Sở Bắc đã nói một câu.
Nếu chuyện đi này không đáng thì Lý Nham sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Lúc đó, hắn ta chẳng hề bận tâm.
Nhưng bây giờ, câu nói ấy như bùa chú đoạt mệnh của hắn ta.
“Anh Sở đang hỏi anh đấy, câm rồi à?”
Thấy Lý Nham cứ im lặng, Lưu Phong cuống lên rồi lại tát cho Lý Nham thêm cái nữa.
Lý Nham hoảng quá nên vội gât đầu ngay.
“Đáng, đáng lắm ạ!”
Dù hắn ta không chắc Sở Bắc có dám làm gì mình không, nhưng Lưu Phong thì chắc chắn là có.
Với thực lực của nhà họ Lưu thì việc bóp chết Lý Nham là cực kỳ đơn giản.
Sở Bắc chỉ cười rồi lắc đầu.
“Nhưng tôi thấy không đáng, anh xem phải làm sao bây giờ?”
Lý Nham hoảng loạn, lập tức có dự cảm không lành.
“Tôi cho anh năm phút để tôi thấy mình không phí công khi tới đây, nếu không anh biết hậu quả thế nào rồi đấy!”
Sở Bắc nói với vẻ điềm tĩnh, nhưng Lý Nham lại nghe ra giống hệt như sét đánh ngang tai.
Mặc dù Sở Bắc là một tên phế vật bị mù.
Nhưng đôi lúc ngay cả gia chủ nhà họ Lạc cũng không dám động vào.
Bây giờ anh còn được cậu chủ Lưu chống lưng, e là sẽ còn gây ra nhiều chuyện điên rồ hơn nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Nham càng cảm thấy khó chịu.
Hắn vừa nghiến răng vừa cúi người, dập đầu xuống đất.
“Cậu Sở, tôi đã dập đầu rồi, thế được chưa?”
Lý Nham nghiến răng nói.
Sự oán hận đối với Sở Bắc cũng càng ngày càng mạnh.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng phải dập đầu với ai như thế.
“Tôi không bao giờ làm khó người khác, nếu anh đã không tình nguyện thì thôi vậy”.
Sở Bắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy nhìn Lưu Phong.
“Cần làm gì, có cần tôi dạy không?”
“Không, không, không! Anh Sở, em nhất định sẽ khiến anh hài lòng!”
Lưu Phong sợ tới mức gật đầu lia lịa, chỉ cần có thể xoa dịu cơn giận của Sở Bắc là được.
Đừng nói là giết Lý Nham, cho dù có phải diệt cả nhà họ Lý cũng không thành vấn đề!
“Chuyện này……”
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Nham không khỏi sửng sốt.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 300Sở Bắc không có biểu cảm gì, nên hai người kia không biết suy nghĩ trong đầu anh.“Xin lỗi? Không có ý nghĩa gì cả, anh nói thử xem chuyến đi này của tôi có đáng không?”Nghe thấy thế, mặt Lý Nham trắng bệch.Lúc ra khỏi cửa, Sở Bắc đã nói một câu.Nếu chuyện đi này không đáng thì Lý Nham sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.Lúc đó, hắn ta chẳng hề bận tâm.Nhưng bây giờ, câu nói ấy như bùa chú đoạt mệnh của hắn ta.“Anh Sở đang hỏi anh đấy, câm rồi à?”Thấy Lý Nham cứ im lặng, Lưu Phong cuống lên rồi lại tát cho Lý Nham thêm cái nữa.Lý Nham hoảng quá nên vội gât đầu ngay.“Đáng, đáng lắm ạ!”Dù hắn ta không chắc Sở Bắc có dám làm gì mình không, nhưng Lưu Phong thì chắc chắn là có.Với thực lực của nhà họ Lưu thì việc bóp chết Lý Nham là cực kỳ đơn giản.Sở Bắc chỉ cười rồi lắc đầu.“Nhưng tôi thấy không đáng, anh xem phải làm sao bây giờ?”Lý Nham hoảng loạn, lập tức có dự cảm không lành.“Tôi cho anh năm phút để tôi thấy mình không phí công khi tới đây, nếu không anh biết hậu quả thế nào rồi đấy!”Sở Bắc nói với vẻ điềm tĩnh, nhưng Lý Nham lại nghe ra giống hệt như sét đánh ngang tai.Mặc dù Sở Bắc là một tên phế vật bị mù.Nhưng đôi lúc ngay cả gia chủ nhà họ Lạc cũng không dám động vào.Bây giờ anh còn được cậu chủ Lưu chống lưng, e là sẽ còn gây ra nhiều chuyện điên rồ hơn nữa.Nghĩ đến đây, Lý Nham càng cảm thấy khó chịu.Hắn vừa nghiến răng vừa cúi người, dập đầu xuống đất.“Cậu Sở, tôi đã dập đầu rồi, thế được chưa?”Lý Nham nghiến răng nói.Sự oán hận đối với Sở Bắc cũng càng ngày càng mạnh.Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng phải dập đầu với ai như thế.“Tôi không bao giờ làm khó người khác, nếu anh đã không tình nguyện thì thôi vậy”.Sở Bắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy nhìn Lưu Phong.“Cần làm gì, có cần tôi dạy không?”“Không, không, không! Anh Sở, em nhất định sẽ khiến anh hài lòng!”Lưu Phong sợ tới mức gật đầu lia lịa, chỉ cần có thể xoa dịu cơn giận của Sở Bắc là được.Đừng nói là giết Lý Nham, cho dù có phải diệt cả nhà họ Lý cũng không thành vấn đề!“Chuyện này……”Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Nham không khỏi sửng sốt.