Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 304
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 304Giống như Chu Cầm nói, anh chính là một tên phế vật của gia đình.“Tâm Nhi, thế con nghĩ bố là người như thế nào?”Sau khi ổn định suy nghĩ trở lại, Sở Bắc liền cười nhẹ hỏi!Tâm Nhi siết chặt nắm tay, gần như không do dự.“Bố là một anh hùng, luôn luôn như vậy!”Sở Bắc liền bật cười!Đã năm năm rồi, đây là lần đầu tiên anh được cười hạnh phúc đến thế!Cho dù mọi người trên thế giới đều nghĩ anh là phế vật, nhưng anh chỉ cần có sự ủng hộ của con gái là đủ rồi!“Nhưng mẹ và bà không biết!”Hai mắt Tâm Nhi đỏ hoe!Đây là chấp niệm của cô bé, bố mãi là anh hùng trong lòng Tâm Nhi!Cô bé muốn cho cả thế giới biết!Bố của Lạc Vũ Tâm không phải phế vật, mà là một anh hùng!Sở Bắc ôm con gái vào lòng, sau đó chạm vào mặt dây chuyền Thiên Long trên cổ cô bé.Có con gái như vậy, đời này coi như đủ!“Mẹ sẽ biết thôi!”…Tối đến!Sau khi ra khỏi nhà họ Lý, Dương Xuyên có chút nhếch nhác.Hắn ngồi ở phía sau chửi bới một hồi.“Chết tiệt, chỉ vì một tên Sở Bắc mà định đối đầu với nhà họ Dương tôi sao?”Dương Xuyên nghiến răng nghiến lợi, tỏ ra vô cùng tức giận.Sau khi biết nhà họ Lý giúp đỡ cho nhà họ Lạc, Dương Xuyên lập tức tìm đến tận cửa.Một là để thuyết phục Lý Hải Đông rút tiền tài trợ, để hắn tiếp tục đắc ý dò thám Sở Bắc.Hai là để hắn mọi ra được thân phận của Sở Bắc.Nhưng ngay khi Lý Hải Đông nghe thấy ý định đó, đã trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài.Thậm chí còn cảnh cáo bọn họ đừng động vào Sở Bắc.“Chỉ là một tên mù mà thôi, ông đây không thể động vào sao? Đúng là đồ khốn!”Dương Xuyên nghĩ đến càng thêm tức giận.Hắn đường đường là cậu chủ của nhà họ Dương, bị nhà họ Lý đuổi ra ngoài thì thôi đi.Chẳng lẽ lại còn không bằng một tên phế vật bị mù sao? Thật nực cười!“Cậu chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Long Tam đã tuyên bố rút rồi…”Thuộc hạ thấp giọng nhắc nhở, sắc mặt có chút khó coi!“Long Tam này lại là biệt danh chó gặm nào, đúng là rác rưởi!”Dương Xuyên tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Chương 304
Giống như Chu Cầm nói, anh chính là một tên phế vật của gia đình.
“Tâm Nhi, thế con nghĩ bố là người như thế nào?”
Sau khi ổn định suy nghĩ trở lại, Sở Bắc liền cười nhẹ hỏi!
Tâm Nhi siết chặt nắm tay, gần như không do dự.
“Bố là một anh hùng, luôn luôn như vậy!”
Sở Bắc liền bật cười!
Đã năm năm rồi, đây là lần đầu tiên anh được cười hạnh phúc đến thế!
Cho dù mọi người trên thế giới đều nghĩ anh là phế vật, nhưng anh chỉ cần có sự ủng hộ của con gái là đủ rồi!
“Nhưng mẹ và bà không biết!”
Hai mắt Tâm Nhi đỏ hoe!
Đây là chấp niệm của cô bé, bố mãi là anh hùng trong lòng Tâm Nhi!
Cô bé muốn cho cả thế giới biết!
Bố của Lạc Vũ Tâm không phải phế vật, mà là một anh hùng!
Sở Bắc ôm con gái vào lòng, sau đó chạm vào mặt dây chuyền Thiên Long trên cổ cô bé.
Có con gái như vậy, đời này coi như đủ!
“Mẹ sẽ biết thôi!”
…
Tối đến!
Sau khi ra khỏi nhà họ Lý, Dương Xuyên có chút nhếch nhác.
Hắn ngồi ở phía sau chửi bới một hồi.
“Chết tiệt, chỉ vì một tên Sở Bắc mà định đối đầu với nhà họ Dương tôi sao?”
Dương Xuyên nghiến răng nghiến lợi, tỏ ra vô cùng tức giận.
Sau khi biết nhà họ Lý giúp đỡ cho nhà họ Lạc, Dương Xuyên lập tức tìm đến tận cửa.
Một là để thuyết phục Lý Hải Đông rút tiền tài trợ, để hắn tiếp tục đắc ý dò thám Sở Bắc.
Hai là để hắn mọi ra được thân phận của Sở Bắc.
Nhưng ngay khi Lý Hải Đông nghe thấy ý định đó, đã trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài.
Thậm chí còn cảnh cáo bọn họ đừng động vào Sở Bắc.
“Chỉ là một tên mù mà thôi, ông đây không thể động vào sao? Đúng là đồ khốn!”
Dương Xuyên nghĩ đến càng thêm tức giận.
Hắn đường đường là cậu chủ của nhà họ Dương, bị nhà họ Lý đuổi ra ngoài thì thôi đi.
Chẳng lẽ lại còn không bằng một tên phế vật bị mù sao? Thật nực cười!
“Cậu chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Long Tam đã tuyên bố rút rồi…”
Thuộc hạ thấp giọng nhắc nhở, sắc mặt có chút khó coi!
“Long Tam này lại là biệt danh chó gặm nào, đúng là rác rưởi!”
Dương Xuyên tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 304Giống như Chu Cầm nói, anh chính là một tên phế vật của gia đình.“Tâm Nhi, thế con nghĩ bố là người như thế nào?”Sau khi ổn định suy nghĩ trở lại, Sở Bắc liền cười nhẹ hỏi!Tâm Nhi siết chặt nắm tay, gần như không do dự.“Bố là một anh hùng, luôn luôn như vậy!”Sở Bắc liền bật cười!Đã năm năm rồi, đây là lần đầu tiên anh được cười hạnh phúc đến thế!Cho dù mọi người trên thế giới đều nghĩ anh là phế vật, nhưng anh chỉ cần có sự ủng hộ của con gái là đủ rồi!“Nhưng mẹ và bà không biết!”Hai mắt Tâm Nhi đỏ hoe!Đây là chấp niệm của cô bé, bố mãi là anh hùng trong lòng Tâm Nhi!Cô bé muốn cho cả thế giới biết!Bố của Lạc Vũ Tâm không phải phế vật, mà là một anh hùng!Sở Bắc ôm con gái vào lòng, sau đó chạm vào mặt dây chuyền Thiên Long trên cổ cô bé.Có con gái như vậy, đời này coi như đủ!“Mẹ sẽ biết thôi!”…Tối đến!Sau khi ra khỏi nhà họ Lý, Dương Xuyên có chút nhếch nhác.Hắn ngồi ở phía sau chửi bới một hồi.“Chết tiệt, chỉ vì một tên Sở Bắc mà định đối đầu với nhà họ Dương tôi sao?”Dương Xuyên nghiến răng nghiến lợi, tỏ ra vô cùng tức giận.Sau khi biết nhà họ Lý giúp đỡ cho nhà họ Lạc, Dương Xuyên lập tức tìm đến tận cửa.Một là để thuyết phục Lý Hải Đông rút tiền tài trợ, để hắn tiếp tục đắc ý dò thám Sở Bắc.Hai là để hắn mọi ra được thân phận của Sở Bắc.Nhưng ngay khi Lý Hải Đông nghe thấy ý định đó, đã trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài.Thậm chí còn cảnh cáo bọn họ đừng động vào Sở Bắc.“Chỉ là một tên mù mà thôi, ông đây không thể động vào sao? Đúng là đồ khốn!”Dương Xuyên nghĩ đến càng thêm tức giận.Hắn đường đường là cậu chủ của nhà họ Dương, bị nhà họ Lý đuổi ra ngoài thì thôi đi.Chẳng lẽ lại còn không bằng một tên phế vật bị mù sao? Thật nực cười!“Cậu chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Long Tam đã tuyên bố rút rồi…”Thuộc hạ thấp giọng nhắc nhở, sắc mặt có chút khó coi!“Long Tam này lại là biệt danh chó gặm nào, đúng là rác rưởi!”Dương Xuyên tức đến nghiến răng nghiến lợi.