Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 307
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 307Ngoài con gái ra thì đây là nơi mà cô dồn nhiều tâm huyết nhất.Nếu không có hợp đồng cô ký kết được với tập đoàn Lý Thị vào mấy hôm trước thì công ty của Lạc Thị đã phá sản rồi.Nhưng sao bây giờ, cô lại vô cớ bị đuổi việc chứ?Lấy việc công trả thù riêng?“Cô không đồng ý cũng không được! Đây là quyết định của công ty, nếu còn muốn giữ thể diện thì tôi khuyên cô nên yên phận mà cuốn xéo đi!”Lạc Mai cười lạnh rồi cất giọng châm chọc.“Nếu không đừng nói đến chuyện đuổi việc, tôi còn đuổi cô ra khỏi nhà họ Lạc đấy!”Uỳnh!Giọng nói tuyệt tình như băng tuyết ấy khiến Lạc Tuyết sợ hãi rồi lùi bước.Mặt cô cắt không còn hạt máu nào.Dù cô đã biết hai bố con Lạc Mai luôn coi mình là cái gai trong mắt.Nhưng không ngờ họ lại tuyệt tình đến vậy.“Các người quá đáng rồi đấy! Tôi phải hỏi ông, trừ khi chính ông đuổi tôi, không thì chẳng ai có tư cách bắt tôi đi đâu hết”.Lạc Tuyết cắn răng với vẻ đầy bất mãn.Cô lấy điện thoại ra rồi gọi vào số của ông nội mình.Thấy thế, hai bố con Lạc Mai nhìn nhau cười với vẻ nham hiểm.“Muốn gọi thì cứ việc, nhưng đừng trách tôi chưa nhắc nhở cô, chính ông là người quyết định đuổi việc cô đấy, đến lúc bị ông mắng thì đừng có mà trách tôi!”Lạc Mai khoanh tay rồi mỉm cười.Còn Lạc Tuyết thì tái mặt.Dù cô đã tin lời của Lạc Mai hơn, nhưng nếu chưa nghe chính ông nội đuổi mình thì cô sẽ không đi đâu hết.“Alo!”Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối, giọng nói sang sảng của Lạc Vinh Quang vang lên.“Ông ơi, cháu Lạc Tuyết đây ạ, cháu…”Lạc Tuyết định lên tiếng giải thích ngay, nhưng chỉ mới nói được mấy câu thì đầu bên kia đã ngắt lời.“Không phải phân bua gì nữa, ông biết cháu định hỏi gì rồi”.“Đúng đấy, chính ông đã ra quyết định đuổi việc cháu, đến phòng tài vụ lĩnh lương rồi ra về trong vui vẻ đi!”Dứt lời, Lạc Vinh Quang đã cúp máy ngay mà không cho Lạc Tuyết cơ hội lên tiếng nào nữa.Cộp!Lạc Tuyết ngẩn ra, điện thoại rơi xuống đất mà cô vẫn chưa định thần lại.Giọng nói của Lạc Vinh Quang rất lạnh lùng và bình thản.
Chương 307
Ngoài con gái ra thì đây là nơi mà cô dồn nhiều tâm huyết nhất.
Nếu không có hợp đồng cô ký kết được với tập đoàn Lý Thị vào mấy hôm trước thì công ty của Lạc Thị đã phá sản rồi.
Nhưng sao bây giờ, cô lại vô cớ bị đuổi việc chứ?
Lấy việc công trả thù riêng?
“Cô không đồng ý cũng không được! Đây là quyết định của công ty, nếu còn muốn giữ thể diện thì tôi khuyên cô nên yên phận mà cuốn xéo đi!”
Lạc Mai cười lạnh rồi cất giọng châm chọc.
“Nếu không đừng nói đến chuyện đuổi việc, tôi còn đuổi cô ra khỏi nhà họ Lạc đấy!”
Uỳnh!
Giọng nói tuyệt tình như băng tuyết ấy khiến Lạc Tuyết sợ hãi rồi lùi bước.
Mặt cô cắt không còn hạt máu nào.
Dù cô đã biết hai bố con Lạc Mai luôn coi mình là cái gai trong mắt.
Nhưng không ngờ họ lại tuyệt tình đến vậy.
“Các người quá đáng rồi đấy! Tôi phải hỏi ông, trừ khi chính ông đuổi tôi, không thì chẳng ai có tư cách bắt tôi đi đâu hết”.
Lạc Tuyết cắn răng với vẻ đầy bất mãn.
Cô lấy điện thoại ra rồi gọi vào số của ông nội mình.
Thấy thế, hai bố con Lạc Mai nhìn nhau cười với vẻ nham hiểm.
“Muốn gọi thì cứ việc, nhưng đừng trách tôi chưa nhắc nhở cô, chính ông là người quyết định đuổi việc cô đấy, đến lúc bị ông mắng thì đừng có mà trách tôi!”
Lạc Mai khoanh tay rồi mỉm cười.
Còn Lạc Tuyết thì tái mặt.
Dù cô đã tin lời của Lạc Mai hơn, nhưng nếu chưa nghe chính ông nội đuổi mình thì cô sẽ không đi đâu hết.
“Alo!”
Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối, giọng nói sang sảng của Lạc Vinh Quang vang lên.
“Ông ơi, cháu Lạc Tuyết đây ạ, cháu…”
Lạc Tuyết định lên tiếng giải thích ngay, nhưng chỉ mới nói được mấy câu thì đầu bên kia đã ngắt lời.
“Không phải phân bua gì nữa, ông biết cháu định hỏi gì rồi”.
“Đúng đấy, chính ông đã ra quyết định đuổi việc cháu, đến phòng tài vụ lĩnh lương rồi ra về trong vui vẻ đi!”
Dứt lời, Lạc Vinh Quang đã cúp máy ngay mà không cho Lạc Tuyết cơ hội lên tiếng nào nữa.
Cộp!
Lạc Tuyết ngẩn ra, điện thoại rơi xuống đất mà cô vẫn chưa định thần lại.
Giọng nói của Lạc Vinh Quang rất lạnh lùng và bình thản.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 307Ngoài con gái ra thì đây là nơi mà cô dồn nhiều tâm huyết nhất.Nếu không có hợp đồng cô ký kết được với tập đoàn Lý Thị vào mấy hôm trước thì công ty của Lạc Thị đã phá sản rồi.Nhưng sao bây giờ, cô lại vô cớ bị đuổi việc chứ?Lấy việc công trả thù riêng?“Cô không đồng ý cũng không được! Đây là quyết định của công ty, nếu còn muốn giữ thể diện thì tôi khuyên cô nên yên phận mà cuốn xéo đi!”Lạc Mai cười lạnh rồi cất giọng châm chọc.“Nếu không đừng nói đến chuyện đuổi việc, tôi còn đuổi cô ra khỏi nhà họ Lạc đấy!”Uỳnh!Giọng nói tuyệt tình như băng tuyết ấy khiến Lạc Tuyết sợ hãi rồi lùi bước.Mặt cô cắt không còn hạt máu nào.Dù cô đã biết hai bố con Lạc Mai luôn coi mình là cái gai trong mắt.Nhưng không ngờ họ lại tuyệt tình đến vậy.“Các người quá đáng rồi đấy! Tôi phải hỏi ông, trừ khi chính ông đuổi tôi, không thì chẳng ai có tư cách bắt tôi đi đâu hết”.Lạc Tuyết cắn răng với vẻ đầy bất mãn.Cô lấy điện thoại ra rồi gọi vào số của ông nội mình.Thấy thế, hai bố con Lạc Mai nhìn nhau cười với vẻ nham hiểm.“Muốn gọi thì cứ việc, nhưng đừng trách tôi chưa nhắc nhở cô, chính ông là người quyết định đuổi việc cô đấy, đến lúc bị ông mắng thì đừng có mà trách tôi!”Lạc Mai khoanh tay rồi mỉm cười.Còn Lạc Tuyết thì tái mặt.Dù cô đã tin lời của Lạc Mai hơn, nhưng nếu chưa nghe chính ông nội đuổi mình thì cô sẽ không đi đâu hết.“Alo!”Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối, giọng nói sang sảng của Lạc Vinh Quang vang lên.“Ông ơi, cháu Lạc Tuyết đây ạ, cháu…”Lạc Tuyết định lên tiếng giải thích ngay, nhưng chỉ mới nói được mấy câu thì đầu bên kia đã ngắt lời.“Không phải phân bua gì nữa, ông biết cháu định hỏi gì rồi”.“Đúng đấy, chính ông đã ra quyết định đuổi việc cháu, đến phòng tài vụ lĩnh lương rồi ra về trong vui vẻ đi!”Dứt lời, Lạc Vinh Quang đã cúp máy ngay mà không cho Lạc Tuyết cơ hội lên tiếng nào nữa.Cộp!Lạc Tuyết ngẩn ra, điện thoại rơi xuống đất mà cô vẫn chưa định thần lại.Giọng nói của Lạc Vinh Quang rất lạnh lùng và bình thản.