Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 316
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 316Nhìn Lạc Tuyết ủ rũ trên sô pha đối diện, Chu Cầm há hốc miệng, vẻ mặt không tin nổi!“Con sao vậy? Đang tốt lành tự dưng lại bị đuổi?”“Sở Bắc, cậu nói xem, có phải có liên quan đến cậu không?”Chu Cầm tức giận hai tay chống nạnh, cay độc nhìn Sở Bắc.Sở Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.Lạc Tuyết bất đắc thở dài, liếc nhìn Chu Cầm!“Mẹ, chuyện này không liên quan đến anh ấy, mẹ đừng đoán mò nữa được không?”“Vậy thì là chuyện gì?”Chu Cầm trừng mắt, nhìn dáng vẻ đó gần như là còn không cam tâm hơn cả Lạc Tuyết!“Mẹ biết rồi, có phải là bố con Lạc Mai làm ra trò quỷ gì không? Đúng là quá đáng”.“Không được, mẹ phải gọi điện cho ông cụ, con không thể vô duyên vô cớ bị đuổi vậy được!”Nói rồi, Chu Cầm tức giận lấy điện thoại ra, muốn gọi cho ông cụ!“Mẹ…”Lạc Tuyết đành chịu thở dài một tiếng, đưa tay ngăn cản.“Đây chính là ý của ông nội, cho dù mẹ gọi cũng vô dụng thôi!”“Cái gì? Ý của ông cụ?”Chu Cầm vừa nghe thấy, cả người lập tức sững sờ!Sau đó, trong lòng cảm thấy không cam tâm.“Sao ông cụ có thể làm như vậy? Tốt xấu gì con cũng là cháu gái ông ấy mà, đúng là quá thiên vị!”“Không, đúng là hiếp người quá đáng, ức hiếp chúng ta mẹ góa con côi mà!”Chu Cầm nghiến răng nghiến lợi, lại càng tức giận hơn!Liếc nhìn Sở Bắc, cơn giận trong lòng lại càng không có chỗ phát tiết!“Sở Bắc, đều là do cậu!”“Nếu không phải do cậu không có tiền đồ gì, chúng tôi cũng sẽ không bị ức hiếp ra như vậy rồi?”Là người vô tội nằm không cũng trúng đạn, Sở Bắc chỉ có thể vung tay, không nói lời nào, cũng chẳng buồn chấp nhặt với Chu Cầm!“Mẹ, mẹ bớt nói hai câu đi, vẫn nên nghĩ xem sau này làm thế nào đi!”Lạc Tuyết đành bất lực lắc đầu, giọng điệu có chút chán nản.Vừa nghe lời này, Chu Cầm lập tức ủ rũ.Đúng vậy, Lạc Tuyết bị đuổi rồi, ngày tháng sau này biết phải làm sao đây!Ngày trước, thu nhập cả gia tộc đều đến từ Lạc Tuyết.Nhưng bây giờ, không còn thu nhập, bọn họ sống tiếp kiểu gì?Quay về thực tại, Lạc Tuyết vẫn luôn nghĩ mãi về vấn đề này.Mặc dù bây giờ không cần phải lo về chuyện nơi ở, nhưng học phí của con gái, lại thêm sinh hoạt phí ngày thường, toàn bộ đều là những khoản không nhỏ!“Đừng lo, biết đâu mọi chuyện lại có thể đổi hướng thì sao?”Cũng ngay lúc này, Sở Bắc tiến lên trước, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lạc Tuyết.
Chương 316
Nhìn Lạc Tuyết ủ rũ trên sô pha đối diện, Chu Cầm há hốc miệng, vẻ mặt không tin nổi!
“Con sao vậy? Đang tốt lành tự dưng lại bị đuổi?”
“Sở Bắc, cậu nói xem, có phải có liên quan đến cậu không?”
Chu Cầm tức giận hai tay chống nạnh, cay độc nhìn Sở Bắc.
Sở Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Lạc Tuyết bất đắc thở dài, liếc nhìn Chu Cầm!
“Mẹ, chuyện này không liên quan đến anh ấy, mẹ đừng đoán mò nữa được không?”
“Vậy thì là chuyện gì?”
Chu Cầm trừng mắt, nhìn dáng vẻ đó gần như là còn không cam tâm hơn cả Lạc Tuyết!
“Mẹ biết rồi, có phải là bố con Lạc Mai làm ra trò quỷ gì không? Đúng là quá đáng”.
“Không được, mẹ phải gọi điện cho ông cụ, con không thể vô duyên vô cớ bị đuổi vậy được!”
Nói rồi, Chu Cầm tức giận lấy điện thoại ra, muốn gọi cho ông cụ!
“Mẹ…”
Lạc Tuyết đành chịu thở dài một tiếng, đưa tay ngăn cản.
“Đây chính là ý của ông nội, cho dù mẹ gọi cũng vô dụng thôi!”
“Cái gì? Ý của ông cụ?”
Chu Cầm vừa nghe thấy, cả người lập tức sững sờ!
Sau đó, trong lòng cảm thấy không cam tâm.
“Sao ông cụ có thể làm như vậy? Tốt xấu gì con cũng là cháu gái ông ấy mà, đúng là quá thiên vị!”
“Không, đúng là hiếp người quá đáng, ức hiếp chúng ta mẹ góa con côi mà!”
Chu Cầm nghiến răng nghiến lợi, lại càng tức giận hơn!
Liếc nhìn Sở Bắc, cơn giận trong lòng lại càng không có chỗ phát tiết!
“Sở Bắc, đều là do cậu!”
“Nếu không phải do cậu không có tiền đồ gì, chúng tôi cũng sẽ không bị ức hiếp ra như vậy rồi?”
Là người vô tội nằm không cũng trúng đạn, Sở Bắc chỉ có thể vung tay, không nói lời nào, cũng chẳng buồn chấp nhặt với Chu Cầm!
“Mẹ, mẹ bớt nói hai câu đi, vẫn nên nghĩ xem sau này làm thế nào đi!”
Lạc Tuyết đành bất lực lắc đầu, giọng điệu có chút chán nản.
Vừa nghe lời này, Chu Cầm lập tức ủ rũ.
Đúng vậy, Lạc Tuyết bị đuổi rồi, ngày tháng sau này biết phải làm sao đây!
Ngày trước, thu nhập cả gia tộc đều đến từ Lạc Tuyết.
Nhưng bây giờ, không còn thu nhập, bọn họ sống tiếp kiểu gì?
Quay về thực tại, Lạc Tuyết vẫn luôn nghĩ mãi về vấn đề này.
Mặc dù bây giờ không cần phải lo về chuyện nơi ở, nhưng học phí của con gái, lại thêm sinh hoạt phí ngày thường, toàn bộ đều là những khoản không nhỏ!
“Đừng lo, biết đâu mọi chuyện lại có thể đổi hướng thì sao?”
Cũng ngay lúc này, Sở Bắc tiến lên trước, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lạc Tuyết.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 316Nhìn Lạc Tuyết ủ rũ trên sô pha đối diện, Chu Cầm há hốc miệng, vẻ mặt không tin nổi!“Con sao vậy? Đang tốt lành tự dưng lại bị đuổi?”“Sở Bắc, cậu nói xem, có phải có liên quan đến cậu không?”Chu Cầm tức giận hai tay chống nạnh, cay độc nhìn Sở Bắc.Sở Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.Lạc Tuyết bất đắc thở dài, liếc nhìn Chu Cầm!“Mẹ, chuyện này không liên quan đến anh ấy, mẹ đừng đoán mò nữa được không?”“Vậy thì là chuyện gì?”Chu Cầm trừng mắt, nhìn dáng vẻ đó gần như là còn không cam tâm hơn cả Lạc Tuyết!“Mẹ biết rồi, có phải là bố con Lạc Mai làm ra trò quỷ gì không? Đúng là quá đáng”.“Không được, mẹ phải gọi điện cho ông cụ, con không thể vô duyên vô cớ bị đuổi vậy được!”Nói rồi, Chu Cầm tức giận lấy điện thoại ra, muốn gọi cho ông cụ!“Mẹ…”Lạc Tuyết đành chịu thở dài một tiếng, đưa tay ngăn cản.“Đây chính là ý của ông nội, cho dù mẹ gọi cũng vô dụng thôi!”“Cái gì? Ý của ông cụ?”Chu Cầm vừa nghe thấy, cả người lập tức sững sờ!Sau đó, trong lòng cảm thấy không cam tâm.“Sao ông cụ có thể làm như vậy? Tốt xấu gì con cũng là cháu gái ông ấy mà, đúng là quá thiên vị!”“Không, đúng là hiếp người quá đáng, ức hiếp chúng ta mẹ góa con côi mà!”Chu Cầm nghiến răng nghiến lợi, lại càng tức giận hơn!Liếc nhìn Sở Bắc, cơn giận trong lòng lại càng không có chỗ phát tiết!“Sở Bắc, đều là do cậu!”“Nếu không phải do cậu không có tiền đồ gì, chúng tôi cũng sẽ không bị ức hiếp ra như vậy rồi?”Là người vô tội nằm không cũng trúng đạn, Sở Bắc chỉ có thể vung tay, không nói lời nào, cũng chẳng buồn chấp nhặt với Chu Cầm!“Mẹ, mẹ bớt nói hai câu đi, vẫn nên nghĩ xem sau này làm thế nào đi!”Lạc Tuyết đành bất lực lắc đầu, giọng điệu có chút chán nản.Vừa nghe lời này, Chu Cầm lập tức ủ rũ.Đúng vậy, Lạc Tuyết bị đuổi rồi, ngày tháng sau này biết phải làm sao đây!Ngày trước, thu nhập cả gia tộc đều đến từ Lạc Tuyết.Nhưng bây giờ, không còn thu nhập, bọn họ sống tiếp kiểu gì?Quay về thực tại, Lạc Tuyết vẫn luôn nghĩ mãi về vấn đề này.Mặc dù bây giờ không cần phải lo về chuyện nơi ở, nhưng học phí của con gái, lại thêm sinh hoạt phí ngày thường, toàn bộ đều là những khoản không nhỏ!“Đừng lo, biết đâu mọi chuyện lại có thể đổi hướng thì sao?”Cũng ngay lúc này, Sở Bắc tiến lên trước, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lạc Tuyết.