Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 340

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 340Sao lại trẻ thế?Lưu Tông Tín thất thểu bước ra khỏi tập đoàn Bắc Dã, không biết mình đến đây để làm gì nữa.Nếu không có ai giúp đỡ thì nhà họ Lưu xong thật rồi!Trong lúc ông ta đang thấy tuyệt vọng thì điện thoại chợt đổ chuông.Thấy con trai mình gọi tới, Lưu Tông Tín thở dài thườn thượt.“Có gì thì nói nhanh, bố đang bận lắm!”Lưu Phong ở đầu bên kia ngẩn ra rồi cất giọng mừng rỡ.“Bố ơi, bố mau về công ty đi, tập đoàn mình được cứu rồi!”“Được cứu rồi? Con nói vậy là sao?”, Lưu Tông Tín hoàn toàn mù mờ.“Tập đoàn Bắc Dã, là họ đã ra tay, tập đoàn Dương Thị bị ép lùi bước rồi”.Chuyện này…Lưu Tông Tín ngẩn ra rồi nhìn tập đoàn Bắc Dã với vẻ vui mừng.Cậu Sở, nhất định là cậu Sở đã giúp họ.Cậu Sở như một vị thần vậy!…“Có chuyện gì mà tự nhiên lại dừng tấn công thế?”Thấy cổ phiếu của nhà họ Lưu đã tăng trở lại, Dương Xuyên ngồi trong phòng khách sạn cầm điện thoại rồi cau mày.Người trợ lý ở phía bên kia cũng ảo não vô cùng.“Thưa cậu, tập đoàn Bắc Dã đã nhúng tay vào, họ đầu tư một phát những năm mươi tỷ! Chúng ta mà không rút thì cạn vốn luôn mất!”“Cậu chủ, tôi cũng bó tay rồi!”Năm mươi tỷ!Nghe thấy con số này, đến Dương Xuyên cũng phải thở dài bất lực.Đối đầu với Bắc Dã thì dù nhà họ Dương có đổ hết vốn liếng ra thì cũng thua trắng thôi.Nhưng sao bỗng dưng tập đoàn Bắc Dã lại tham gia vào chuyện này?Cúp máy xong, Dương Xuyên nhăn nhó khó chịu.“Đến tập đoàn Lạc Thị, để xem rốt cuộc Sở Bắc đó có bản lĩnh gì!”…Lúc này, Sở Bắc vẫn đang ngồi phơi nắng ở biệt thự.Anh khép hờ mắt với vẻ bất cần.“Cái thằng mù dở này, cả ngày chỉ biết nằm ườn ra đấy, dậy mà làm gì đi chứ!”Chu Cầm vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy Sở Bắc, bà ta lập tức nổi giận.“Sao không đi xem Tiểu Tuyết thế nào đi, con bé mà phải chịu uất ức gì thì tôi không tha cho cậu đâu!”Dứt lời, Chu Cầm lườm Sở Bắc một cái rồi giẫm trên đôi giày cao gót rời đi.Sở Bắc chầm chậm đứng dậy rồi vươn vai.“Đến lúc tới tập đoàn Lạc Thị xem sao rồi!”Không phải anh nghe lời Chu Cầm, chỉ là Lạc Tuyết mới phục chức, anh sợ lại có người gây khó dễ cho cô thôi.

Chương 340

Sao lại trẻ thế?

Lưu Tông Tín thất thểu bước ra khỏi tập đoàn Bắc Dã, không biết mình đến đây để làm gì nữa.

Nếu không có ai giúp đỡ thì nhà họ Lưu xong thật rồi!

Trong lúc ông ta đang thấy tuyệt vọng thì điện thoại chợt đổ chuông.

Thấy con trai mình gọi tới, Lưu Tông Tín thở dài thườn thượt.

“Có gì thì nói nhanh, bố đang bận lắm!”

Lưu Phong ở đầu bên kia ngẩn ra rồi cất giọng mừng rỡ.

“Bố ơi, bố mau về công ty đi, tập đoàn mình được cứu rồi!”

“Được cứu rồi? Con nói vậy là sao?”, Lưu Tông Tín hoàn toàn mù mờ.

“Tập đoàn Bắc Dã, là họ đã ra tay, tập đoàn Dương Thị bị ép lùi bước rồi”.

Chuyện này…

Lưu Tông Tín ngẩn ra rồi nhìn tập đoàn Bắc Dã với vẻ vui mừng.

Cậu Sở, nhất định là cậu Sở đã giúp họ.

Cậu Sở như một vị thần vậy!

“Có chuyện gì mà tự nhiên lại dừng tấn công thế?”

Thấy cổ phiếu của nhà họ Lưu đã tăng trở lại, Dương Xuyên ngồi trong phòng khách sạn cầm điện thoại rồi cau mày.

Người trợ lý ở phía bên kia cũng ảo não vô cùng.

“Thưa cậu, tập đoàn Bắc Dã đã nhúng tay vào, họ đầu tư một phát những năm mươi tỷ! Chúng ta mà không rút thì cạn vốn luôn mất!”

“Cậu chủ, tôi cũng bó tay rồi!”

Năm mươi tỷ!

Nghe thấy con số này, đến Dương Xuyên cũng phải thở dài bất lực.

Đối đầu với Bắc Dã thì dù nhà họ Dương có đổ hết vốn liếng ra thì cũng thua trắng thôi.

Nhưng sao bỗng dưng tập đoàn Bắc Dã lại tham gia vào chuyện này?

Cúp máy xong, Dương Xuyên nhăn nhó khó chịu.

“Đến tập đoàn Lạc Thị, để xem rốt cuộc Sở Bắc đó có bản lĩnh gì!”

Lúc này, Sở Bắc vẫn đang ngồi phơi nắng ở biệt thự.

Anh khép hờ mắt với vẻ bất cần.

“Cái thằng mù dở này, cả ngày chỉ biết nằm ườn ra đấy, dậy mà làm gì đi chứ!”

Chu Cầm vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy Sở Bắc, bà ta lập tức nổi giận.

“Sao không đi xem Tiểu Tuyết thế nào đi, con bé mà phải chịu uất ức gì thì tôi không tha cho cậu đâu!”

Dứt lời, Chu Cầm lườm Sở Bắc một cái rồi giẫm trên đôi giày cao gót rời đi.

Sở Bắc chầm chậm đứng dậy rồi vươn vai.

“Đến lúc tới tập đoàn Lạc Thị xem sao rồi!”

Không phải anh nghe lời Chu Cầm, chỉ là Lạc Tuyết mới phục chức, anh sợ lại có người gây khó dễ cho cô thôi.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 340Sao lại trẻ thế?Lưu Tông Tín thất thểu bước ra khỏi tập đoàn Bắc Dã, không biết mình đến đây để làm gì nữa.Nếu không có ai giúp đỡ thì nhà họ Lưu xong thật rồi!Trong lúc ông ta đang thấy tuyệt vọng thì điện thoại chợt đổ chuông.Thấy con trai mình gọi tới, Lưu Tông Tín thở dài thườn thượt.“Có gì thì nói nhanh, bố đang bận lắm!”Lưu Phong ở đầu bên kia ngẩn ra rồi cất giọng mừng rỡ.“Bố ơi, bố mau về công ty đi, tập đoàn mình được cứu rồi!”“Được cứu rồi? Con nói vậy là sao?”, Lưu Tông Tín hoàn toàn mù mờ.“Tập đoàn Bắc Dã, là họ đã ra tay, tập đoàn Dương Thị bị ép lùi bước rồi”.Chuyện này…Lưu Tông Tín ngẩn ra rồi nhìn tập đoàn Bắc Dã với vẻ vui mừng.Cậu Sở, nhất định là cậu Sở đã giúp họ.Cậu Sở như một vị thần vậy!…“Có chuyện gì mà tự nhiên lại dừng tấn công thế?”Thấy cổ phiếu của nhà họ Lưu đã tăng trở lại, Dương Xuyên ngồi trong phòng khách sạn cầm điện thoại rồi cau mày.Người trợ lý ở phía bên kia cũng ảo não vô cùng.“Thưa cậu, tập đoàn Bắc Dã đã nhúng tay vào, họ đầu tư một phát những năm mươi tỷ! Chúng ta mà không rút thì cạn vốn luôn mất!”“Cậu chủ, tôi cũng bó tay rồi!”Năm mươi tỷ!Nghe thấy con số này, đến Dương Xuyên cũng phải thở dài bất lực.Đối đầu với Bắc Dã thì dù nhà họ Dương có đổ hết vốn liếng ra thì cũng thua trắng thôi.Nhưng sao bỗng dưng tập đoàn Bắc Dã lại tham gia vào chuyện này?Cúp máy xong, Dương Xuyên nhăn nhó khó chịu.“Đến tập đoàn Lạc Thị, để xem rốt cuộc Sở Bắc đó có bản lĩnh gì!”…Lúc này, Sở Bắc vẫn đang ngồi phơi nắng ở biệt thự.Anh khép hờ mắt với vẻ bất cần.“Cái thằng mù dở này, cả ngày chỉ biết nằm ườn ra đấy, dậy mà làm gì đi chứ!”Chu Cầm vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy Sở Bắc, bà ta lập tức nổi giận.“Sao không đi xem Tiểu Tuyết thế nào đi, con bé mà phải chịu uất ức gì thì tôi không tha cho cậu đâu!”Dứt lời, Chu Cầm lườm Sở Bắc một cái rồi giẫm trên đôi giày cao gót rời đi.Sở Bắc chầm chậm đứng dậy rồi vươn vai.“Đến lúc tới tập đoàn Lạc Thị xem sao rồi!”Không phải anh nghe lời Chu Cầm, chỉ là Lạc Tuyết mới phục chức, anh sợ lại có người gây khó dễ cho cô thôi.

Chương 340