Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 344
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 344Lạc Viễn Hà cất giọng hờ hững, như thể coi Lạc Tuyết là gái bao.“Tiểu Tuyết, tôi chờ cô ở đây nhé, đừng để tôi chờ lâu, tôi ghét nhất phải chờ đợi người khác đấy!”Dương Xuyên khoanh tay nói với vẻ sâu xa.“Các người thật quá đáng!”Lạc Tuyết tức đến mức lồng ngực phập phồng, mặt mũi đỏ gay.Nếu biết sẽ như thế này thì không bao giờ cô đồng ý quay lại công ty.Cả Lạc Viễn Hà và Dương Xuyên đều đang có ý đe doạ cô.Lạc Tuyết bắt đầu đấu tranh tư tưởng.Trong lúc cô không biết phải làm thế nào thì có tiếng cộc cộc vang lên.Tiếng gậy trúc chống xuống đất vang từ xa tới gần.Lạc Tuyết vô thức ngẩng đầu lên thì thấy Sở Bắc đang chống gậy đứng ở cửa tập đoàn.“Sở Bắc, sao anh lại đến đây?”Lạc Tuyết thấy hơi bất ngờ, không biết tại sao cô chợt có cảm giác yên tâm lạ lùng khi nhìn thấy Sở Bắc.“Sở Bắc? Cậu đến đây làm gì?”Trông thấy Sở Bắc, Lạc Viễn Hà lập tức cau mày.Hôm qua, ông ta bị ép xin lỗi Lạc Tuyết nên đến giờ vẫn chưa hết bực.Dương Xuyên khẽ hừ một tiếng, cũng thấy ngạc nhiên khi Sở Bắc lại xuất hiện ở đây.Các nhân viên thì ngẩn ra rồi bắt đầu có vẻ coi thường.Họ nghe nói cô hai nhà họ Lạc không chồng mà chửa, sau đó đã gả cho một tên vô dụng.Xem ra cái danh vô dụng ấy đúng là thật rồi!“Ông vừa bắt Tiểu Tuyết làm gì đấy?”Mặt Sở Bắc lạnh tanh, anh dừng bước rồi hờ hững nhìn Lạc Viễn Hà.“Hừ, Sở Bắc, đây là công ty, chứ không phải nơi để cậu giở thói côn đồ, biến ngay!”Lạc Viễn Hà nghiến răng, mặt ông ta xám xịt khi bị Sở Bắc chất vất trước mặt mọi người.“Xin lỗi đi!”Sở Bắc bình thản nói.“Cậu bảo tôi xin lỗi ư? Cậu là cái thá gì hả? Tôi…”Bụp!Lạc Viễn Hà thẹn quá hoá giận, song còn chưa kịp nói xin lỗi thì đã thấy chân mình mềm nhũn như không còn chút sức lực nào.Ông ta quỳ xuống đất.“Hả…”Thấy thế, mọi người đều nghệt mặt ra.Ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn Lạc Viễn Hà với vẻ khó hiểu.Sao tự nhiên ông ta lại quỳ xuống?Đến Dương Xuyên đứng gần Lạc Viễn Hà nhất cũng chưa phản ứng lại kịp.“Úi…”Tự nhiên quỳ mạnh xuống đất, khiến đầu gối của Lạc Viễn Hà đau điếng.Ông ta chỉ thấy chân mình đau nhói.
Chương 344
Lạc Viễn Hà cất giọng hờ hững, như thể coi Lạc Tuyết là gái bao.
“Tiểu Tuyết, tôi chờ cô ở đây nhé, đừng để tôi chờ lâu, tôi ghét nhất phải chờ đợi người khác đấy!”
Dương Xuyên khoanh tay nói với vẻ sâu xa.
“Các người thật quá đáng!”
Lạc Tuyết tức đến mức lồng ngực phập phồng, mặt mũi đỏ gay.
Nếu biết sẽ như thế này thì không bao giờ cô đồng ý quay lại công ty.
Cả Lạc Viễn Hà và Dương Xuyên đều đang có ý đe doạ cô.
Lạc Tuyết bắt đầu đấu tranh tư tưởng.
Trong lúc cô không biết phải làm thế nào thì có tiếng cộc cộc vang lên.
Tiếng gậy trúc chống xuống đất vang từ xa tới gần.
Lạc Tuyết vô thức ngẩng đầu lên thì thấy Sở Bắc đang chống gậy đứng ở cửa tập đoàn.
“Sở Bắc, sao anh lại đến đây?”
Lạc Tuyết thấy hơi bất ngờ, không biết tại sao cô chợt có cảm giác yên tâm lạ lùng khi nhìn thấy Sở Bắc.
“Sở Bắc? Cậu đến đây làm gì?”
Trông thấy Sở Bắc, Lạc Viễn Hà lập tức cau mày.
Hôm qua, ông ta bị ép xin lỗi Lạc Tuyết nên đến giờ vẫn chưa hết bực.
Dương Xuyên khẽ hừ một tiếng, cũng thấy ngạc nhiên khi Sở Bắc lại xuất hiện ở đây.
Các nhân viên thì ngẩn ra rồi bắt đầu có vẻ coi thường.
Họ nghe nói cô hai nhà họ Lạc không chồng mà chửa, sau đó đã gả cho một tên vô dụng.
Xem ra cái danh vô dụng ấy đúng là thật rồi!
“Ông vừa bắt Tiểu Tuyết làm gì đấy?”
Mặt Sở Bắc lạnh tanh, anh dừng bước rồi hờ hững nhìn Lạc Viễn Hà.
“Hừ, Sở Bắc, đây là công ty, chứ không phải nơi để cậu giở thói côn đồ, biến ngay!”
Lạc Viễn Hà nghiến răng, mặt ông ta xám xịt khi bị Sở Bắc chất vất trước mặt mọi người.
“Xin lỗi đi!”
Sở Bắc bình thản nói.
“Cậu bảo tôi xin lỗi ư? Cậu là cái thá gì hả? Tôi…”
Bụp!
Lạc Viễn Hà thẹn quá hoá giận, song còn chưa kịp nói xin lỗi thì đã thấy chân mình mềm nhũn như không còn chút sức lực nào.
Ông ta quỳ xuống đất.
“Hả…”
Thấy thế, mọi người đều nghệt mặt ra.
Ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn Lạc Viễn Hà với vẻ khó hiểu.
Sao tự nhiên ông ta lại quỳ xuống?
Đến Dương Xuyên đứng gần Lạc Viễn Hà nhất cũng chưa phản ứng lại kịp.
“Úi…”
Tự nhiên quỳ mạnh xuống đất, khiến đầu gối của Lạc Viễn Hà đau điếng.
Ông ta chỉ thấy chân mình đau nhói.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 344Lạc Viễn Hà cất giọng hờ hững, như thể coi Lạc Tuyết là gái bao.“Tiểu Tuyết, tôi chờ cô ở đây nhé, đừng để tôi chờ lâu, tôi ghét nhất phải chờ đợi người khác đấy!”Dương Xuyên khoanh tay nói với vẻ sâu xa.“Các người thật quá đáng!”Lạc Tuyết tức đến mức lồng ngực phập phồng, mặt mũi đỏ gay.Nếu biết sẽ như thế này thì không bao giờ cô đồng ý quay lại công ty.Cả Lạc Viễn Hà và Dương Xuyên đều đang có ý đe doạ cô.Lạc Tuyết bắt đầu đấu tranh tư tưởng.Trong lúc cô không biết phải làm thế nào thì có tiếng cộc cộc vang lên.Tiếng gậy trúc chống xuống đất vang từ xa tới gần.Lạc Tuyết vô thức ngẩng đầu lên thì thấy Sở Bắc đang chống gậy đứng ở cửa tập đoàn.“Sở Bắc, sao anh lại đến đây?”Lạc Tuyết thấy hơi bất ngờ, không biết tại sao cô chợt có cảm giác yên tâm lạ lùng khi nhìn thấy Sở Bắc.“Sở Bắc? Cậu đến đây làm gì?”Trông thấy Sở Bắc, Lạc Viễn Hà lập tức cau mày.Hôm qua, ông ta bị ép xin lỗi Lạc Tuyết nên đến giờ vẫn chưa hết bực.Dương Xuyên khẽ hừ một tiếng, cũng thấy ngạc nhiên khi Sở Bắc lại xuất hiện ở đây.Các nhân viên thì ngẩn ra rồi bắt đầu có vẻ coi thường.Họ nghe nói cô hai nhà họ Lạc không chồng mà chửa, sau đó đã gả cho một tên vô dụng.Xem ra cái danh vô dụng ấy đúng là thật rồi!“Ông vừa bắt Tiểu Tuyết làm gì đấy?”Mặt Sở Bắc lạnh tanh, anh dừng bước rồi hờ hững nhìn Lạc Viễn Hà.“Hừ, Sở Bắc, đây là công ty, chứ không phải nơi để cậu giở thói côn đồ, biến ngay!”Lạc Viễn Hà nghiến răng, mặt ông ta xám xịt khi bị Sở Bắc chất vất trước mặt mọi người.“Xin lỗi đi!”Sở Bắc bình thản nói.“Cậu bảo tôi xin lỗi ư? Cậu là cái thá gì hả? Tôi…”Bụp!Lạc Viễn Hà thẹn quá hoá giận, song còn chưa kịp nói xin lỗi thì đã thấy chân mình mềm nhũn như không còn chút sức lực nào.Ông ta quỳ xuống đất.“Hả…”Thấy thế, mọi người đều nghệt mặt ra.Ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn Lạc Viễn Hà với vẻ khó hiểu.Sao tự nhiên ông ta lại quỳ xuống?Đến Dương Xuyên đứng gần Lạc Viễn Hà nhất cũng chưa phản ứng lại kịp.“Úi…”Tự nhiên quỳ mạnh xuống đất, khiến đầu gối của Lạc Viễn Hà đau điếng.Ông ta chỉ thấy chân mình đau nhói.