Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 350

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 350Mạc Thư Vân mỉm cười lắc đầu: “Anh ngồi đi, lão Chung, đi pha trà!”Nhưng Vương Khôn lại xua tay.“Tôi không ngồi lâu được, để những người kia chờ lâu thì mất hay”.“Tụ Hiền Lâu đã chuẩn bị tiệc rượu xong rồi, tối nay chúng ta không say không về”.“Đến Tụ Hiền Lâu ư?”Nghe thấy thế, Mạc Thư Vân hơi cau mày.Trước đó, thần tướng trấn quốc đã có lệnh, cả đời này ông ta không được rời khỏi núi Kỳ Hoàng này nửa bước.Giờ mới được nửa tháng, ông ta có đi được không?“Sao thế? Chú khinh tiệc rượu của tôi à? Hay không dám đi?”Vương Khôn híp mắt lại rồi bắt đầu cất giọng khích bác, Mạc Thư Vân lập tức đứng ngồi không yên.“Ai không dám? Đi uống rượu thôi chứ gì? Đi!”Mạc Thư Vân cắn răng rồi ngồi vào trong xe của Vương Khôn.Chỉ là đi ăn một bữa thôi mà, có gì ghê gớm đâu.Không lẽ thần tướng trấn quốc rảnh đến mức theo dõi từng đường đi nước bước của ông ta chắc?“Già rồi mà vẫn sĩ diện phết!”Vương Khôn khẽ cười một tiếng, sau khi lên xe, mặt ông ta lập tức nghiêm lại.“Chú Mạc này, lần này tôi về đây là có việc phải làm”.Mạc Thư Vân ngẩn ra: “Chuyện gì quan trọng mà anh phải cất công đi thế? Gọi cho Long Tam một cuộc điện thoại là xong chứ gì?”Vương Khôn lắc đầu, ánh mắt loé sáng.“Cháu tôi mất rồi! Tối qua tôi mà không sai người đi điều tra, thì Long Tam vẫn định giấu tôi tiếp”.“Sao cơ…”Mạc Thư Vân nghẹn họng rồi như nghĩ ra điều gì đó.“Lẽ nào anh nghi…”“Ngày xưa, tôi không yên tâm về Long Tam nên mới bảo Tiểu Hổ ở lại, không ngờ…”Vương Khôn thở dài một hơi.“Thảo nào!”Mạc Thư Vân cười khổ rồi liếc nhìn Vương Khôn: “Vừa quay lại, anh đã triệu tập các anh em xưa cũ, em còn tưởng thanh bảo đao của anh vẫn ngon nên anh định lật tung Tân Hải lên cơ”.Vương Khôn cười khẩy một tiếng.“Đi thôi, hôm nay tôi không chỉ mời chú uống rượu không đâu, còn có một màn kịch hay cho chú xem nữa”.…Mặt trời lên cao, đã đến giờ cơm trưa.Một dàn xe sang đỗ trước cửa Tụ Hiền Lâu, người qua người lại như mắc cửi.Dù vậy, nhưng từ tầng một đến tầng bốn lại không có một bóng người.Chỉ có tầng năm đang vang lên tiếng cụng ly chúc tụng.Lý do rất đơn giản, vì chú Khôn đã về.Khi nhắc đến Long Hổ Môn, hầu hết mọi người chỉ biết tới Long Tam.

Chương 350

Mạc Thư Vân mỉm cười lắc đầu: “Anh ngồi đi, lão Chung, đi pha trà!”

Nhưng Vương Khôn lại xua tay.

“Tôi không ngồi lâu được, để những người kia chờ lâu thì mất hay”.

“Tụ Hiền Lâu đã chuẩn bị tiệc rượu xong rồi, tối nay chúng ta không say không về”.

“Đến Tụ Hiền Lâu ư?”

Nghe thấy thế, Mạc Thư Vân hơi cau mày.

Trước đó, thần tướng trấn quốc đã có lệnh, cả đời này ông ta không được rời khỏi núi Kỳ Hoàng này nửa bước.

Giờ mới được nửa tháng, ông ta có đi được không?

“Sao thế? Chú khinh tiệc rượu của tôi à? Hay không dám đi?”

Vương Khôn híp mắt lại rồi bắt đầu cất giọng khích bác, Mạc Thư Vân lập tức đứng ngồi không yên.

“Ai không dám? Đi uống rượu thôi chứ gì? Đi!”

Mạc Thư Vân cắn răng rồi ngồi vào trong xe của Vương Khôn.

Chỉ là đi ăn một bữa thôi mà, có gì ghê gớm đâu.

Không lẽ thần tướng trấn quốc rảnh đến mức theo dõi từng đường đi nước bước của ông ta chắc?

“Già rồi mà vẫn sĩ diện phết!”

Vương Khôn khẽ cười một tiếng, sau khi lên xe, mặt ông ta lập tức nghiêm lại.

“Chú Mạc này, lần này tôi về đây là có việc phải làm”.

Mạc Thư Vân ngẩn ra: “Chuyện gì quan trọng mà anh phải cất công đi thế? Gọi cho Long Tam một cuộc điện thoại là xong chứ gì?”

Vương Khôn lắc đầu, ánh mắt loé sáng.

“Cháu tôi mất rồi! Tối qua tôi mà không sai người đi điều tra, thì Long Tam vẫn định giấu tôi tiếp”.

“Sao cơ…”

Mạc Thư Vân nghẹn họng rồi như nghĩ ra điều gì đó.

“Lẽ nào anh nghi…”

“Ngày xưa, tôi không yên tâm về Long Tam nên mới bảo Tiểu Hổ ở lại, không ngờ…”

Vương Khôn thở dài một hơi.

“Thảo nào!”

Mạc Thư Vân cười khổ rồi liếc nhìn Vương Khôn: “Vừa quay lại, anh đã triệu tập các anh em xưa cũ, em còn tưởng thanh bảo đao của anh vẫn ngon nên anh định lật tung Tân Hải lên cơ”.

Vương Khôn cười khẩy một tiếng.

“Đi thôi, hôm nay tôi không chỉ mời chú uống rượu không đâu, còn có một màn kịch hay cho chú xem nữa”.

Mặt trời lên cao, đã đến giờ cơm trưa.

Một dàn xe sang đỗ trước cửa Tụ Hiền Lâu, người qua người lại như mắc cửi.

Dù vậy, nhưng từ tầng một đến tầng bốn lại không có một bóng người.

Chỉ có tầng năm đang vang lên tiếng cụng ly chúc tụng.

Lý do rất đơn giản, vì chú Khôn đã về.

Khi nhắc đến Long Hổ Môn, hầu hết mọi người chỉ biết tới Long Tam.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 350Mạc Thư Vân mỉm cười lắc đầu: “Anh ngồi đi, lão Chung, đi pha trà!”Nhưng Vương Khôn lại xua tay.“Tôi không ngồi lâu được, để những người kia chờ lâu thì mất hay”.“Tụ Hiền Lâu đã chuẩn bị tiệc rượu xong rồi, tối nay chúng ta không say không về”.“Đến Tụ Hiền Lâu ư?”Nghe thấy thế, Mạc Thư Vân hơi cau mày.Trước đó, thần tướng trấn quốc đã có lệnh, cả đời này ông ta không được rời khỏi núi Kỳ Hoàng này nửa bước.Giờ mới được nửa tháng, ông ta có đi được không?“Sao thế? Chú khinh tiệc rượu của tôi à? Hay không dám đi?”Vương Khôn híp mắt lại rồi bắt đầu cất giọng khích bác, Mạc Thư Vân lập tức đứng ngồi không yên.“Ai không dám? Đi uống rượu thôi chứ gì? Đi!”Mạc Thư Vân cắn răng rồi ngồi vào trong xe của Vương Khôn.Chỉ là đi ăn một bữa thôi mà, có gì ghê gớm đâu.Không lẽ thần tướng trấn quốc rảnh đến mức theo dõi từng đường đi nước bước của ông ta chắc?“Già rồi mà vẫn sĩ diện phết!”Vương Khôn khẽ cười một tiếng, sau khi lên xe, mặt ông ta lập tức nghiêm lại.“Chú Mạc này, lần này tôi về đây là có việc phải làm”.Mạc Thư Vân ngẩn ra: “Chuyện gì quan trọng mà anh phải cất công đi thế? Gọi cho Long Tam một cuộc điện thoại là xong chứ gì?”Vương Khôn lắc đầu, ánh mắt loé sáng.“Cháu tôi mất rồi! Tối qua tôi mà không sai người đi điều tra, thì Long Tam vẫn định giấu tôi tiếp”.“Sao cơ…”Mạc Thư Vân nghẹn họng rồi như nghĩ ra điều gì đó.“Lẽ nào anh nghi…”“Ngày xưa, tôi không yên tâm về Long Tam nên mới bảo Tiểu Hổ ở lại, không ngờ…”Vương Khôn thở dài một hơi.“Thảo nào!”Mạc Thư Vân cười khổ rồi liếc nhìn Vương Khôn: “Vừa quay lại, anh đã triệu tập các anh em xưa cũ, em còn tưởng thanh bảo đao của anh vẫn ngon nên anh định lật tung Tân Hải lên cơ”.Vương Khôn cười khẩy một tiếng.“Đi thôi, hôm nay tôi không chỉ mời chú uống rượu không đâu, còn có một màn kịch hay cho chú xem nữa”.…Mặt trời lên cao, đã đến giờ cơm trưa.Một dàn xe sang đỗ trước cửa Tụ Hiền Lâu, người qua người lại như mắc cửi.Dù vậy, nhưng từ tầng một đến tầng bốn lại không có một bóng người.Chỉ có tầng năm đang vang lên tiếng cụng ly chúc tụng.Lý do rất đơn giản, vì chú Khôn đã về.Khi nhắc đến Long Hổ Môn, hầu hết mọi người chỉ biết tới Long Tam.

Chương 350