Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 367

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 367Không phải vì Tiểu Vũ Tâm, mà vì người phụ nữ kia dám chửi bà ta, điều này khiến bà ta muốn phát điên.“Vả lại, có mỗi đôi giày thôi mà, đáng bao nhiêu tiền nào?”“Đáng bao nhiêu tiền ư?”Người phụ nữ nghe thấy thế thì tức đến mức bật cười.“Bà mở to mắt ra mà nhìn, đây là nhãn hiểu nổi tiếng của nước ngoài đấy, cả Tân Hải chỉ có ba đôi thôi! Ừ thì cũng không đắt lắm, chỉ có năm, sáu mươi nghìn thôi”.“Nhìn bà thế này chắc không thiếu chút tiền ấy đâu nhỉ? Chuyển khoản hay trả tiền mặt đây?”Người phụ nữ giơ hai tay chống nạnh rồi cất giọng với vẻ sâu xa.Dứt lời, cô ta chìa tay ra với Chu Cầm, ý tứ đã quá rõ ràng.“Cái gì? Có đôi giày mà những năm, sáu mươi nghìn? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi?”Chu Cầm trợn tròn mắt, biến sắc mặt.“Tôi không biết hàng ngoại hàng nội gì hết, nhưng có đôi giày mà cô đòi tôi đền năm, sáu mươi nghìn thì rõ ràng là ăn chặn người ta”.“Ăn chặn?”Người phụ nữ nghe thấy thế thì lập tức tỏ vẻ coi thường.“Tôi biết rồi, ra là đồ nhà quê! Có cần tôi lấy hoá đơn cho bà xem không?”Người phụ nữ vênh váo, cất giọng đầy vẻ khinh bỉ.“Vì bà là bà già nhà quê nên tôi sẽ không gây khó dễ nữa! Thế này đi, bà đền cho tôi hai mươi nghìn thì tôi sẽ bỏ qua, không thì chuyện này chưa xong đâu”.Hả!Mặt Chu Cầm lập tức đỏ lên.Bà ta là một người rất ưa sĩ diện, mà người phụ nữ này luôn miệng dè bỉu bà ta là đồ nhà quê, điều này khiến Chu Cầm tức điên lên.Đã thế, cô ta còn định bòn tiền của bà ta ư?Không đời nào!“Hừ, cô bảo tôi là đồ nhà quê, thế cô là cái thá gì hả?”“Giẫm lên giày một cái là đòi người ta những hai mươi nghìn, cô tưởng mình là ai hả? Mơ đi!”Chu Cầm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, định kéo Tiểu Vũ Tâm bỏ đi.Song, người phụ nữ kia nào chịu bỏ qua, cô ta lập tức sấn tới chặn trước mặt hai bà cháu.“Không đền tiền thì đừng hòng đi đâu hết!”“Bà hỏi tôi là ai ư? Tôi chỉ sợ nghe xong, bà lại sợ mất mật thôi, chồng tôi là Lý Hải Bắc!”Người phụ nữ ngẩng cao đầu rồi đắc ý nói.Nghe thấy vậy, những người vây xem đều ngẩn ra.Sau đó, ai nấy đều có vẻ sợ sệt.Nếu Sở Bắc mà ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra người phụ nữ này.Cô ta chính là Từ Lệ, người mà anh từng gặp một lần ở tập đoàn Lý Thị.

Chương 367

Không phải vì Tiểu Vũ Tâm, mà vì người phụ nữ kia dám chửi bà ta, điều này khiến bà ta muốn phát điên.

“Vả lại, có mỗi đôi giày thôi mà, đáng bao nhiêu tiền nào?”

“Đáng bao nhiêu tiền ư?”

Người phụ nữ nghe thấy thế thì tức đến mức bật cười.

“Bà mở to mắt ra mà nhìn, đây là nhãn hiểu nổi tiếng của nước ngoài đấy, cả Tân Hải chỉ có ba đôi thôi! Ừ thì cũng không đắt lắm, chỉ có năm, sáu mươi nghìn thôi”.

“Nhìn bà thế này chắc không thiếu chút tiền ấy đâu nhỉ? Chuyển khoản hay trả tiền mặt đây?”

Người phụ nữ giơ hai tay chống nạnh rồi cất giọng với vẻ sâu xa.

Dứt lời, cô ta chìa tay ra với Chu Cầm, ý tứ đã quá rõ ràng.

“Cái gì? Có đôi giày mà những năm, sáu mươi nghìn? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi?”

Chu Cầm trợn tròn mắt, biến sắc mặt.

“Tôi không biết hàng ngoại hàng nội gì hết, nhưng có đôi giày mà cô đòi tôi đền năm, sáu mươi nghìn thì rõ ràng là ăn chặn người ta”.

“Ăn chặn?”

Người phụ nữ nghe thấy thế thì lập tức tỏ vẻ coi thường.

“Tôi biết rồi, ra là đồ nhà quê! Có cần tôi lấy hoá đơn cho bà xem không?”

Người phụ nữ vênh váo, cất giọng đầy vẻ khinh bỉ.

“Vì bà là bà già nhà quê nên tôi sẽ không gây khó dễ nữa! Thế này đi, bà đền cho tôi hai mươi nghìn thì tôi sẽ bỏ qua, không thì chuyện này chưa xong đâu”.

Hả!

Mặt Chu Cầm lập tức đỏ lên.

Bà ta là một người rất ưa sĩ diện, mà người phụ nữ này luôn miệng dè bỉu bà ta là đồ nhà quê, điều này khiến Chu Cầm tức điên lên.

Đã thế, cô ta còn định bòn tiền của bà ta ư?

Không đời nào!

“Hừ, cô bảo tôi là đồ nhà quê, thế cô là cái thá gì hả?”

“Giẫm lên giày một cái là đòi người ta những hai mươi nghìn, cô tưởng mình là ai hả? Mơ đi!”

Chu Cầm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, định kéo Tiểu Vũ Tâm bỏ đi.

Song, người phụ nữ kia nào chịu bỏ qua, cô ta lập tức sấn tới chặn trước mặt hai bà cháu.

“Không đền tiền thì đừng hòng đi đâu hết!”

“Bà hỏi tôi là ai ư? Tôi chỉ sợ nghe xong, bà lại sợ mất mật thôi, chồng tôi là Lý Hải Bắc!”

Người phụ nữ ngẩng cao đầu rồi đắc ý nói.

Nghe thấy vậy, những người vây xem đều ngẩn ra.

Sau đó, ai nấy đều có vẻ sợ sệt.

Nếu Sở Bắc mà ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra người phụ nữ này.

Cô ta chính là Từ Lệ, người mà anh từng gặp một lần ở tập đoàn Lý Thị.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 367Không phải vì Tiểu Vũ Tâm, mà vì người phụ nữ kia dám chửi bà ta, điều này khiến bà ta muốn phát điên.“Vả lại, có mỗi đôi giày thôi mà, đáng bao nhiêu tiền nào?”“Đáng bao nhiêu tiền ư?”Người phụ nữ nghe thấy thế thì tức đến mức bật cười.“Bà mở to mắt ra mà nhìn, đây là nhãn hiểu nổi tiếng của nước ngoài đấy, cả Tân Hải chỉ có ba đôi thôi! Ừ thì cũng không đắt lắm, chỉ có năm, sáu mươi nghìn thôi”.“Nhìn bà thế này chắc không thiếu chút tiền ấy đâu nhỉ? Chuyển khoản hay trả tiền mặt đây?”Người phụ nữ giơ hai tay chống nạnh rồi cất giọng với vẻ sâu xa.Dứt lời, cô ta chìa tay ra với Chu Cầm, ý tứ đã quá rõ ràng.“Cái gì? Có đôi giày mà những năm, sáu mươi nghìn? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi?”Chu Cầm trợn tròn mắt, biến sắc mặt.“Tôi không biết hàng ngoại hàng nội gì hết, nhưng có đôi giày mà cô đòi tôi đền năm, sáu mươi nghìn thì rõ ràng là ăn chặn người ta”.“Ăn chặn?”Người phụ nữ nghe thấy thế thì lập tức tỏ vẻ coi thường.“Tôi biết rồi, ra là đồ nhà quê! Có cần tôi lấy hoá đơn cho bà xem không?”Người phụ nữ vênh váo, cất giọng đầy vẻ khinh bỉ.“Vì bà là bà già nhà quê nên tôi sẽ không gây khó dễ nữa! Thế này đi, bà đền cho tôi hai mươi nghìn thì tôi sẽ bỏ qua, không thì chuyện này chưa xong đâu”.Hả!Mặt Chu Cầm lập tức đỏ lên.Bà ta là một người rất ưa sĩ diện, mà người phụ nữ này luôn miệng dè bỉu bà ta là đồ nhà quê, điều này khiến Chu Cầm tức điên lên.Đã thế, cô ta còn định bòn tiền của bà ta ư?Không đời nào!“Hừ, cô bảo tôi là đồ nhà quê, thế cô là cái thá gì hả?”“Giẫm lên giày một cái là đòi người ta những hai mươi nghìn, cô tưởng mình là ai hả? Mơ đi!”Chu Cầm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, định kéo Tiểu Vũ Tâm bỏ đi.Song, người phụ nữ kia nào chịu bỏ qua, cô ta lập tức sấn tới chặn trước mặt hai bà cháu.“Không đền tiền thì đừng hòng đi đâu hết!”“Bà hỏi tôi là ai ư? Tôi chỉ sợ nghe xong, bà lại sợ mất mật thôi, chồng tôi là Lý Hải Bắc!”Người phụ nữ ngẩng cao đầu rồi đắc ý nói.Nghe thấy vậy, những người vây xem đều ngẩn ra.Sau đó, ai nấy đều có vẻ sợ sệt.Nếu Sở Bắc mà ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra người phụ nữ này.Cô ta chính là Từ Lệ, người mà anh từng gặp một lần ở tập đoàn Lý Thị.

Chương 367