Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 373
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 373“Tiền đấy, cô đếm đi!”Cái gì?Câu nói của Sở Bắc khiến tất cả mọi người phải nhíu mày.Nhất là Chu Cầm, bà ta đang há hốc miệng hết nhìn Sở Bắc lại nhìn Thanh Vũ.Sau đó, bà ta đờ người ra.Còn Từ Lệ cũng đang trợn tròn mắt, nụ cười trên mặt cứng đờ.Cô ta thật sự không ngờ Sở Bắc lại có nhiều tiền đến vậy.“Hừ, mày bảo tiền thì là tiền chắc? Sao tao biết trong vali có thứ gì?”Từ Lệ hừ một tiếng với vẻ không tin.Đến Chu Cầm cũng thấy hoài nghi, rốt cuộc trong vali kia có tiền hay không?“Tự cô xem sẽ biết ngay thôi”.Sở Bắc nói.Từ Lệ ngập ngừng, sau đó tiến lên rồi cẩn thận mở vali ra.Ngay sau đó, mắt cô ta trợn tròn như thấy ma quỷ.Cô ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời.Đập vào mắt cô ta là một màu đỏ chói.Các chồng tiền được xếp ngăn nắp trong vali, kín mít không một chỗ hở.“Không… không thể nào!”Từ Lệ lẩm bẩm rồi tránh sang một bên, cảnh tượng trong vali đã hiện ra trước mắt mọi người.Ai nấy đều nghệt mặt ra.Toàn các tờ tiền mới tinh có số sơ ri nối tiếp.Chứng tỏ số tiền này vừa được rút từ ngân hàng.Mới mười phút mà ngân hàng đã chuẩn bị được ngần ấy tiền ư…Không ai ngờ được điều này.Nhất là Chu Cầm, suýt nữa bà ta đã hét lên.Bà ta không ngờ nhà mình lại có nhiều tiền như vậy!“Sao, hài lòng rồi chứ?”Sở Bắc hờ hững nói, như thể với anh năm trăm nghìn chỉ như năm trăm đồng.Nghe thấy thế, Từ Lệ mới hoàn hồn.“Rồi, tôi hài lòng rồi!”Từ Lệ vội vàng gật đầu, mắt sáng lên khi nhìn chồng tiền trước mặt.Không ngờ hôm nay lại gặp được một thằng hâm, giàu to rồi.“Xong, tôi cầm tiền rồi, cậu đi đi! Sau nhớ nhắc con gái phải cẩn thận, không sẽ phiền phức hơn đấy!”Từ Lệ xua tay, không thèm nhìn Sở Bắc nữa, mà chỉ quan tâm đến tiền thôi.Song, Sở Bắc mỉm cười, hoàn toàn không có ý định bỏ đi.
Chương 373
“Tiền đấy, cô đếm đi!”
Cái gì?
Câu nói của Sở Bắc khiến tất cả mọi người phải nhíu mày.
Nhất là Chu Cầm, bà ta đang há hốc miệng hết nhìn Sở Bắc lại nhìn Thanh Vũ.
Sau đó, bà ta đờ người ra.
Còn Từ Lệ cũng đang trợn tròn mắt, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Cô ta thật sự không ngờ Sở Bắc lại có nhiều tiền đến vậy.
“Hừ, mày bảo tiền thì là tiền chắc? Sao tao biết trong vali có thứ gì?”
Từ Lệ hừ một tiếng với vẻ không tin.
Đến Chu Cầm cũng thấy hoài nghi, rốt cuộc trong vali kia có tiền hay không?
“Tự cô xem sẽ biết ngay thôi”.
Sở Bắc nói.
Từ Lệ ngập ngừng, sau đó tiến lên rồi cẩn thận mở vali ra.
Ngay sau đó, mắt cô ta trợn tròn như thấy ma quỷ.
Cô ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Đập vào mắt cô ta là một màu đỏ chói.
Các chồng tiền được xếp ngăn nắp trong vali, kín mít không một chỗ hở.
“Không… không thể nào!”
Từ Lệ lẩm bẩm rồi tránh sang một bên, cảnh tượng trong vali đã hiện ra trước mắt mọi người.
Ai nấy đều nghệt mặt ra.
Toàn các tờ tiền mới tinh có số sơ ri nối tiếp.
Chứng tỏ số tiền này vừa được rút từ ngân hàng.
Mới mười phút mà ngân hàng đã chuẩn bị được ngần ấy tiền ư…
Không ai ngờ được điều này.
Nhất là Chu Cầm, suýt nữa bà ta đã hét lên.
Bà ta không ngờ nhà mình lại có nhiều tiền như vậy!
“Sao, hài lòng rồi chứ?”
Sở Bắc hờ hững nói, như thể với anh năm trăm nghìn chỉ như năm trăm đồng.
Nghe thấy thế, Từ Lệ mới hoàn hồn.
“Rồi, tôi hài lòng rồi!”
Từ Lệ vội vàng gật đầu, mắt sáng lên khi nhìn chồng tiền trước mặt.
Không ngờ hôm nay lại gặp được một thằng hâm, giàu to rồi.
“Xong, tôi cầm tiền rồi, cậu đi đi! Sau nhớ nhắc con gái phải cẩn thận, không sẽ phiền phức hơn đấy!”
Từ Lệ xua tay, không thèm nhìn Sở Bắc nữa, mà chỉ quan tâm đến tiền thôi.
Song, Sở Bắc mỉm cười, hoàn toàn không có ý định bỏ đi.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 373“Tiền đấy, cô đếm đi!”Cái gì?Câu nói của Sở Bắc khiến tất cả mọi người phải nhíu mày.Nhất là Chu Cầm, bà ta đang há hốc miệng hết nhìn Sở Bắc lại nhìn Thanh Vũ.Sau đó, bà ta đờ người ra.Còn Từ Lệ cũng đang trợn tròn mắt, nụ cười trên mặt cứng đờ.Cô ta thật sự không ngờ Sở Bắc lại có nhiều tiền đến vậy.“Hừ, mày bảo tiền thì là tiền chắc? Sao tao biết trong vali có thứ gì?”Từ Lệ hừ một tiếng với vẻ không tin.Đến Chu Cầm cũng thấy hoài nghi, rốt cuộc trong vali kia có tiền hay không?“Tự cô xem sẽ biết ngay thôi”.Sở Bắc nói.Từ Lệ ngập ngừng, sau đó tiến lên rồi cẩn thận mở vali ra.Ngay sau đó, mắt cô ta trợn tròn như thấy ma quỷ.Cô ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời.Đập vào mắt cô ta là một màu đỏ chói.Các chồng tiền được xếp ngăn nắp trong vali, kín mít không một chỗ hở.“Không… không thể nào!”Từ Lệ lẩm bẩm rồi tránh sang một bên, cảnh tượng trong vali đã hiện ra trước mắt mọi người.Ai nấy đều nghệt mặt ra.Toàn các tờ tiền mới tinh có số sơ ri nối tiếp.Chứng tỏ số tiền này vừa được rút từ ngân hàng.Mới mười phút mà ngân hàng đã chuẩn bị được ngần ấy tiền ư…Không ai ngờ được điều này.Nhất là Chu Cầm, suýt nữa bà ta đã hét lên.Bà ta không ngờ nhà mình lại có nhiều tiền như vậy!“Sao, hài lòng rồi chứ?”Sở Bắc hờ hững nói, như thể với anh năm trăm nghìn chỉ như năm trăm đồng.Nghe thấy thế, Từ Lệ mới hoàn hồn.“Rồi, tôi hài lòng rồi!”Từ Lệ vội vàng gật đầu, mắt sáng lên khi nhìn chồng tiền trước mặt.Không ngờ hôm nay lại gặp được một thằng hâm, giàu to rồi.“Xong, tôi cầm tiền rồi, cậu đi đi! Sau nhớ nhắc con gái phải cẩn thận, không sẽ phiền phức hơn đấy!”Từ Lệ xua tay, không thèm nhìn Sở Bắc nữa, mà chỉ quan tâm đến tiền thôi.Song, Sở Bắc mỉm cười, hoàn toàn không có ý định bỏ đi.