Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 394
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 394Đây là vợ của thần tướng trấn quốc, đương nhiên ông ta phải cố lấy lòng rồi.“Đúng đúng, mời cô Lạc vào!”Lưu Tông Tín và Trương Hồng Viễn cũng nhanh chóng hùa theo, sao họ có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế này được.“Tôi…”Lạc Tuyết ngây ra, không biết phải làm gì.Đây đều là các nhân vật lớn mà ngày thường hiếm khi cô được gặp.Bây giờ, họ khách sáo với cô như vậy, thành ra lại khiến cô thấy phát sợ.“Họ đã nói vậy rồi thì mình vào thôi!”Sở Bắc mỉm cười rồi lên tiếng giải vây.Lạc Tuyết vẫn hoang mang mà không trả lời.Bây giờ, cô vẫn chưa biết đang có chuyện gì xảy ra.Nhưng xem ra chỉ còn cách đồng ý thôi.Lạc Tuyết vừa định lên tiếng thì đã có một giọng nói chua ngoa khác vang lên.“Lạc Tuyết, sao giờ cô mới đến hả? Suýt nữa làm lỡ việc lớn rồi đấy có biết không?”Không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của giọng nói ấy là ai.Quả nhiên, Lạc Tuyết vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Lạc Mai giơ tay chống nạnh rồi bừng lửa giận nhìn mình.“Mọi người lái xe đi, còn tôi phải bắt taxi thì làm thế nào khác được?”Lạc Tuyết khoanh tay, không chút sợ sệt.Trước đó, họ đã hẹn là đi chung rồi.Nhưng cô vừa tới công ty thì đã thấy ba bố con ông cháu Lạc Vinh Quang lên xe, còn bỏ một mình cô ở lại.Rõ ràng họ cố ý gây khó dễ cho cô mà.Nếu không vì nghĩ cho tiền đồ của công ty thì cô không thèm đi nữa đâu.“Hừ, tôi không cần biết! Đây không phải nơi cô có thể đến đâu, mau về đi, công ty còn bao việc cần giải quyết kia kìa”.Lạc Mai không màng tới đúng sai, lúc nói chuyện còn len lén nhìn Dương Xuyên.Vì tất cả chuyện này là ý của hắn ta.Nếu không, sao Lạc Mai dám cả gan đứng đây chứ?“Tôi…”Lạc Tuyết tái mặt, định nói gì đó, nhưng cuối cùng đành nhịn.Đúng là cô chưa đủ tư cách đến đây thật.Cô lắc đầu, định quay người bỏ đi.“Khoan đã!” chiến thần sở bắcCó giọng nói vang lên, bàn tay của Lạc Tuyết bị ai đó nắm lấy.Sở Bắc ngẩng lên rồi lắc đầu với Lạc Tuyết.Sau đó, anh quay sang nhìn Lạc Mai.“Tiểu Tuyết có phải đi hay không hình như không liên quan đến cô thì phải?”
Chương 394
Đây là vợ của thần tướng trấn quốc, đương nhiên ông ta phải cố lấy lòng rồi.
“Đúng đúng, mời cô Lạc vào!”
Lưu Tông Tín và Trương Hồng Viễn cũng nhanh chóng hùa theo, sao họ có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế này được.
“Tôi…”
Lạc Tuyết ngây ra, không biết phải làm gì.
Đây đều là các nhân vật lớn mà ngày thường hiếm khi cô được gặp.
Bây giờ, họ khách sáo với cô như vậy, thành ra lại khiến cô thấy phát sợ.
“Họ đã nói vậy rồi thì mình vào thôi!”
Sở Bắc mỉm cười rồi lên tiếng giải vây.
Lạc Tuyết vẫn hoang mang mà không trả lời.
Bây giờ, cô vẫn chưa biết đang có chuyện gì xảy ra.
Nhưng xem ra chỉ còn cách đồng ý thôi.
Lạc Tuyết vừa định lên tiếng thì đã có một giọng nói chua ngoa khác vang lên.
“Lạc Tuyết, sao giờ cô mới đến hả? Suýt nữa làm lỡ việc lớn rồi đấy có biết không?”
Không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của giọng nói ấy là ai.
Quả nhiên, Lạc Tuyết vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Lạc Mai giơ tay chống nạnh rồi bừng lửa giận nhìn mình.
“Mọi người lái xe đi, còn tôi phải bắt taxi thì làm thế nào khác được?”
Lạc Tuyết khoanh tay, không chút sợ sệt.
Trước đó, họ đã hẹn là đi chung rồi.
Nhưng cô vừa tới công ty thì đã thấy ba bố con ông cháu Lạc Vinh Quang lên xe, còn bỏ một mình cô ở lại.
Rõ ràng họ cố ý gây khó dễ cho cô mà.
Nếu không vì nghĩ cho tiền đồ của công ty thì cô không thèm đi nữa đâu.
“Hừ, tôi không cần biết! Đây không phải nơi cô có thể đến đâu, mau về đi, công ty còn bao việc cần giải quyết kia kìa”.
Lạc Mai không màng tới đúng sai, lúc nói chuyện còn len lén nhìn Dương Xuyên.
Vì tất cả chuyện này là ý của hắn ta.
Nếu không, sao Lạc Mai dám cả gan đứng đây chứ?
“Tôi…”
Lạc Tuyết tái mặt, định nói gì đó, nhưng cuối cùng đành nhịn.
Đúng là cô chưa đủ tư cách đến đây thật.
Cô lắc đầu, định quay người bỏ đi.
“Khoan đã!” chiến thần sở bắc
Có giọng nói vang lên, bàn tay của Lạc Tuyết bị ai đó nắm lấy.
Sở Bắc ngẩng lên rồi lắc đầu với Lạc Tuyết.
Sau đó, anh quay sang nhìn Lạc Mai.
“Tiểu Tuyết có phải đi hay không hình như không liên quan đến cô thì phải?”
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 394Đây là vợ của thần tướng trấn quốc, đương nhiên ông ta phải cố lấy lòng rồi.“Đúng đúng, mời cô Lạc vào!”Lưu Tông Tín và Trương Hồng Viễn cũng nhanh chóng hùa theo, sao họ có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế này được.“Tôi…”Lạc Tuyết ngây ra, không biết phải làm gì.Đây đều là các nhân vật lớn mà ngày thường hiếm khi cô được gặp.Bây giờ, họ khách sáo với cô như vậy, thành ra lại khiến cô thấy phát sợ.“Họ đã nói vậy rồi thì mình vào thôi!”Sở Bắc mỉm cười rồi lên tiếng giải vây.Lạc Tuyết vẫn hoang mang mà không trả lời.Bây giờ, cô vẫn chưa biết đang có chuyện gì xảy ra.Nhưng xem ra chỉ còn cách đồng ý thôi.Lạc Tuyết vừa định lên tiếng thì đã có một giọng nói chua ngoa khác vang lên.“Lạc Tuyết, sao giờ cô mới đến hả? Suýt nữa làm lỡ việc lớn rồi đấy có biết không?”Không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của giọng nói ấy là ai.Quả nhiên, Lạc Tuyết vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Lạc Mai giơ tay chống nạnh rồi bừng lửa giận nhìn mình.“Mọi người lái xe đi, còn tôi phải bắt taxi thì làm thế nào khác được?”Lạc Tuyết khoanh tay, không chút sợ sệt.Trước đó, họ đã hẹn là đi chung rồi.Nhưng cô vừa tới công ty thì đã thấy ba bố con ông cháu Lạc Vinh Quang lên xe, còn bỏ một mình cô ở lại.Rõ ràng họ cố ý gây khó dễ cho cô mà.Nếu không vì nghĩ cho tiền đồ của công ty thì cô không thèm đi nữa đâu.“Hừ, tôi không cần biết! Đây không phải nơi cô có thể đến đâu, mau về đi, công ty còn bao việc cần giải quyết kia kìa”.Lạc Mai không màng tới đúng sai, lúc nói chuyện còn len lén nhìn Dương Xuyên.Vì tất cả chuyện này là ý của hắn ta.Nếu không, sao Lạc Mai dám cả gan đứng đây chứ?“Tôi…”Lạc Tuyết tái mặt, định nói gì đó, nhưng cuối cùng đành nhịn.Đúng là cô chưa đủ tư cách đến đây thật.Cô lắc đầu, định quay người bỏ đi.“Khoan đã!” chiến thần sở bắcCó giọng nói vang lên, bàn tay của Lạc Tuyết bị ai đó nắm lấy.Sở Bắc ngẩng lên rồi lắc đầu với Lạc Tuyết.Sau đó, anh quay sang nhìn Lạc Mai.“Tiểu Tuyết có phải đi hay không hình như không liên quan đến cô thì phải?”