Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 401
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 401Vì người dám đuổi Dương Xuyên về chính là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Dã.“Này anh, anh làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”Mặt Dương Xuyên sắp trắng bệch như tờ giấy.Hắn ta cắn răng nói ra một câu mà không có chút oai phong nào.“Tôi không nghĩ vậy!”Thanh Phong khoanh tay với dáng vẻ khoan thai.“Đương nhiên, nếu anh muốn ở lại thì cũng được thôi!”Dương Xuyên mỉm cười rồi rời ánh mắt về phía Sở Bắc.“Phải làm gì chắc không không cần tôi dạy chứ?”Dương Xuyên nhìn theo hướng của Thanh Phong thì thấy Sở Bắc đang ung dung, mặt hắn ta càng tái hơn.Ánh mắt đấu tranh đã tố cáo sự rối bời của hắn ta.Phải cúi đầu ư?“Được, tôi xin lỗi mọi người về hành vi ban nãy của mình, thế đã được chưa?”Buổi đấu thầu này là cơ hội của nhà họ Dương.Dù hắn ta có phải cúi đầu thì cũng không thể để lỡ mất được.Đương nhiên, hắn ta không nói trực tiếp với Sở Bắc, mà chỉ xin lỗi chung chung.Chứ bảo hắn ta xin lỗi Sở Bắc trước mặt mọi người thì sao hắn ta chịu nổi.Thanh Phong quá rõ với suy nghĩ của Dương Xuyên.Anh ta không vạch trần ngay mà nói: “Nếu vậy, anh thử nói xem ai nên bước vào trong đầu tiên?”Mặt Dương Xuyên hết xanh lại đỏ.Hắn ta cắn răng rồi lùi lại một bước để nhường đường.“Anh Sở, cô Lạc, mời!”Chu Minh Hạo phớt lờ Dương Xuyên, rồi làm động tác mời với Sở Bắc.Lạc Tuyết ngẩn ra, không chờ cô lên tiếng, Sở Bắc đã kéo cô đi vào trong.Nhóm Lý Hải Đông và Thanh Phong cũng ngay theo sau để hộ tống Sở Bắc.Khi đi lướt qua người Dương Xuyên, Sở Bắc khựng lại.Song, anh chỉ lắc đầu chứ không nói gì.Trông Dương Xuyên lúc này vô cùng hèn mọn.Thấy những người đó đi vào rồi, hắn ta mới dám cất bước.Vành mắt hắn ta đỏ hoe, chứa đầy sự căm hận.“Sở Bắc chết tiệt, mày cứ chờ đấy!”Dương Xuyên thầm thề rằng hôm nay mình phải dùng tiền để lấy lại thể diện.Chờ khi hắn ta nắm được mạch sống kinh tế của Tân Hải rồi, đám người kia đừng hòng sống yên ổn.“Cậu Sở, cô Lạc, mời!”Sau khi họ bước vào đại sảnh, đã có nhân viên phục vụ bước tới dẫn Sở Bắc tới hàng ghế đầu.
Chương 401
Vì người dám đuổi Dương Xuyên về chính là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Dã.
“Này anh, anh làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”
Mặt Dương Xuyên sắp trắng bệch như tờ giấy.
Hắn ta cắn răng nói ra một câu mà không có chút oai phong nào.
“Tôi không nghĩ vậy!”
Thanh Phong khoanh tay với dáng vẻ khoan thai.
“Đương nhiên, nếu anh muốn ở lại thì cũng được thôi!”
Dương Xuyên mỉm cười rồi rời ánh mắt về phía Sở Bắc.
“Phải làm gì chắc không không cần tôi dạy chứ?”
Dương Xuyên nhìn theo hướng của Thanh Phong thì thấy Sở Bắc đang ung dung, mặt hắn ta càng tái hơn.
Ánh mắt đấu tranh đã tố cáo sự rối bời của hắn ta.
Phải cúi đầu ư?
“Được, tôi xin lỗi mọi người về hành vi ban nãy của mình, thế đã được chưa?”
Buổi đấu thầu này là cơ hội của nhà họ Dương.
Dù hắn ta có phải cúi đầu thì cũng không thể để lỡ mất được.
Đương nhiên, hắn ta không nói trực tiếp với Sở Bắc, mà chỉ xin lỗi chung chung.
Chứ bảo hắn ta xin lỗi Sở Bắc trước mặt mọi người thì sao hắn ta chịu nổi.
Thanh Phong quá rõ với suy nghĩ của Dương Xuyên.
Anh ta không vạch trần ngay mà nói: “Nếu vậy, anh thử nói xem ai nên bước vào trong đầu tiên?”
Mặt Dương Xuyên hết xanh lại đỏ.
Hắn ta cắn răng rồi lùi lại một bước để nhường đường.
“Anh Sở, cô Lạc, mời!”
Chu Minh Hạo phớt lờ Dương Xuyên, rồi làm động tác mời với Sở Bắc.
Lạc Tuyết ngẩn ra, không chờ cô lên tiếng, Sở Bắc đã kéo cô đi vào trong.
Nhóm Lý Hải Đông và Thanh Phong cũng ngay theo sau để hộ tống Sở Bắc.
Khi đi lướt qua người Dương Xuyên, Sở Bắc khựng lại.
Song, anh chỉ lắc đầu chứ không nói gì.
Trông Dương Xuyên lúc này vô cùng hèn mọn.
Thấy những người đó đi vào rồi, hắn ta mới dám cất bước.
Vành mắt hắn ta đỏ hoe, chứa đầy sự căm hận.
“Sở Bắc chết tiệt, mày cứ chờ đấy!”
Dương Xuyên thầm thề rằng hôm nay mình phải dùng tiền để lấy lại thể diện.
Chờ khi hắn ta nắm được mạch sống kinh tế của Tân Hải rồi, đám người kia đừng hòng sống yên ổn.
“Cậu Sở, cô Lạc, mời!”
Sau khi họ bước vào đại sảnh, đã có nhân viên phục vụ bước tới dẫn Sở Bắc tới hàng ghế đầu.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 401Vì người dám đuổi Dương Xuyên về chính là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Dã.“Này anh, anh làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”Mặt Dương Xuyên sắp trắng bệch như tờ giấy.Hắn ta cắn răng nói ra một câu mà không có chút oai phong nào.“Tôi không nghĩ vậy!”Thanh Phong khoanh tay với dáng vẻ khoan thai.“Đương nhiên, nếu anh muốn ở lại thì cũng được thôi!”Dương Xuyên mỉm cười rồi rời ánh mắt về phía Sở Bắc.“Phải làm gì chắc không không cần tôi dạy chứ?”Dương Xuyên nhìn theo hướng của Thanh Phong thì thấy Sở Bắc đang ung dung, mặt hắn ta càng tái hơn.Ánh mắt đấu tranh đã tố cáo sự rối bời của hắn ta.Phải cúi đầu ư?“Được, tôi xin lỗi mọi người về hành vi ban nãy của mình, thế đã được chưa?”Buổi đấu thầu này là cơ hội của nhà họ Dương.Dù hắn ta có phải cúi đầu thì cũng không thể để lỡ mất được.Đương nhiên, hắn ta không nói trực tiếp với Sở Bắc, mà chỉ xin lỗi chung chung.Chứ bảo hắn ta xin lỗi Sở Bắc trước mặt mọi người thì sao hắn ta chịu nổi.Thanh Phong quá rõ với suy nghĩ của Dương Xuyên.Anh ta không vạch trần ngay mà nói: “Nếu vậy, anh thử nói xem ai nên bước vào trong đầu tiên?”Mặt Dương Xuyên hết xanh lại đỏ.Hắn ta cắn răng rồi lùi lại một bước để nhường đường.“Anh Sở, cô Lạc, mời!”Chu Minh Hạo phớt lờ Dương Xuyên, rồi làm động tác mời với Sở Bắc.Lạc Tuyết ngẩn ra, không chờ cô lên tiếng, Sở Bắc đã kéo cô đi vào trong.Nhóm Lý Hải Đông và Thanh Phong cũng ngay theo sau để hộ tống Sở Bắc.Khi đi lướt qua người Dương Xuyên, Sở Bắc khựng lại.Song, anh chỉ lắc đầu chứ không nói gì.Trông Dương Xuyên lúc này vô cùng hèn mọn.Thấy những người đó đi vào rồi, hắn ta mới dám cất bước.Vành mắt hắn ta đỏ hoe, chứa đầy sự căm hận.“Sở Bắc chết tiệt, mày cứ chờ đấy!”Dương Xuyên thầm thề rằng hôm nay mình phải dùng tiền để lấy lại thể diện.Chờ khi hắn ta nắm được mạch sống kinh tế của Tân Hải rồi, đám người kia đừng hòng sống yên ổn.“Cậu Sở, cô Lạc, mời!”Sau khi họ bước vào đại sảnh, đã có nhân viên phục vụ bước tới dẫn Sở Bắc tới hàng ghế đầu.