Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 407

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 407…Cả phòng lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh.Quả nhiên tập đoàn Bắc Dã có nguồn tài chính dồi dào.Vừa giơ bảng đã là bảy mươi tỷ.Lạc Tuyết bên cạnh gần như đã mất cảm giác.Bảy mươi tỷ, chỉ sợ có thể chất thành một ngọn núi nhỏ rồi nhỉ?Vẻ mặt Dương Xuyên hơi cứng lại, không được tự nhiên lắm.Hắn ta không hiểu biết gì nhiều về tập đoàn Bắc Dã.“Bảy mươi mốt tỷ”.Dương Xuyên dự tính thêm một tỷ muốn xem giới hạn của Thanh Phong.Dù tập đoàn Bắc Dã có nguồn tài chính mạnh đến đâu, nhưng vừa xây dựng công ty tại Tân Hải mà còn có thể chi ra nhiều tiền như thế sao?“Bảy mươi lăm tỷ”.Không ngờ Thanh Phong chỉ bình thản tựa vào ghế, vẻ mặt cực kỳ ung dung.Như thể số tiền lớn như thế chỉ là một con số nhỏ mà thôi.Khóe môi Dương Xuyên khẽ giật, mọi người đều trợn mắt há mồm.Hắn ta có thể hét giá bảy mươi tỷ.Nhưng hắn ta không thể nhìn thấu giới hạn của Thanh Phong.“Bảy mươi lăm tỷ một trăm triệu”.Dương Xuyên cắn răng, lần này chỉ thêm một trăm triệu.Nhưng dù là thế, con số này cũng đã đến mức khổng lồ rồi.“Mới có một chút tiền, cậu chủ Dương đã sắp không lên nổi nữa à?”Thanh Phong bình thản cười, lời nói của anh ta khiến mọi người đều cảm thấy quái lạ, thầm cảm thấy dở khóc dở cười.Một chút tiền như thế? Anh xem tiền là từ trên trời rơi xuống à?Mí mắt Dương Xuyên khẽ run lên, nếu không phải để ý đến thân phận của Thanh Phong thì hắn ta đã mắng cho một trận rồi.“Ngươi đưa giá cao hơn thì có cơ hội, dù thêm một đồng thì tôi cũng đúng theo quy tắc”.Nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, Thanh Phong mới nói được một câu.Nhưng người thông minh đều có thể nhìn ta Dương Xuyên đã sợ rồi.Hắn ta đã bị Thanh Phong chèn ép về mặt khí thế.Sở Bắc khẽ cười rồi lắc đầu, nhấp một hớp nước trà.Lạc Tuyết bên cạnh không thể không bái phục tố chất tâm lý của anh.Đây là cuộc tranh giành mấy mươi tỷ, dù chỉ là xem thôi cũng không khỏi khiến người ta tim đập bình bịch.“Ngươi đưa giá cao hơn thì có cơ hội, nói hay lắm”.Thanh Phong gật đầu: “Đã thế thì tôi làm tròn số”.“Vậy thì… tám mươi tỷ đi”.

Chương 407

Cả phòng lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh.

Quả nhiên tập đoàn Bắc Dã có nguồn tài chính dồi dào.

Vừa giơ bảng đã là bảy mươi tỷ.

Lạc Tuyết bên cạnh gần như đã mất cảm giác.

Bảy mươi tỷ, chỉ sợ có thể chất thành một ngọn núi nhỏ rồi nhỉ?

Vẻ mặt Dương Xuyên hơi cứng lại, không được tự nhiên lắm.

Hắn ta không hiểu biết gì nhiều về tập đoàn Bắc Dã.

“Bảy mươi mốt tỷ”.

Dương Xuyên dự tính thêm một tỷ muốn xem giới hạn của Thanh Phong.

Dù tập đoàn Bắc Dã có nguồn tài chính mạnh đến đâu, nhưng vừa xây dựng công ty tại Tân Hải mà còn có thể chi ra nhiều tiền như thế sao?

“Bảy mươi lăm tỷ”.

Không ngờ Thanh Phong chỉ bình thản tựa vào ghế, vẻ mặt cực kỳ ung dung.

Như thể số tiền lớn như thế chỉ là một con số nhỏ mà thôi.

Khóe môi Dương Xuyên khẽ giật, mọi người đều trợn mắt há mồm.

Hắn ta có thể hét giá bảy mươi tỷ.

Nhưng hắn ta không thể nhìn thấu giới hạn của Thanh Phong.

“Bảy mươi lăm tỷ một trăm triệu”.

Dương Xuyên cắn răng, lần này chỉ thêm một trăm triệu.

Nhưng dù là thế, con số này cũng đã đến mức khổng lồ rồi.

“Mới có một chút tiền, cậu chủ Dương đã sắp không lên nổi nữa à?”

Thanh Phong bình thản cười, lời nói của anh ta khiến mọi người đều cảm thấy quái lạ, thầm cảm thấy dở khóc dở cười.

Một chút tiền như thế? Anh xem tiền là từ trên trời rơi xuống à?

Mí mắt Dương Xuyên khẽ run lên, nếu không phải để ý đến thân phận của Thanh Phong thì hắn ta đã mắng cho một trận rồi.

“Ngươi đưa giá cao hơn thì có cơ hội, dù thêm một đồng thì tôi cũng đúng theo quy tắc”.

Nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, Thanh Phong mới nói được một câu.

Nhưng người thông minh đều có thể nhìn ta Dương Xuyên đã sợ rồi.

Hắn ta đã bị Thanh Phong chèn ép về mặt khí thế.

Sở Bắc khẽ cười rồi lắc đầu, nhấp một hớp nước trà.

Lạc Tuyết bên cạnh không thể không bái phục tố chất tâm lý của anh.

Đây là cuộc tranh giành mấy mươi tỷ, dù chỉ là xem thôi cũng không khỏi khiến người ta tim đập bình bịch.

“Ngươi đưa giá cao hơn thì có cơ hội, nói hay lắm”.

Thanh Phong gật đầu: “Đã thế thì tôi làm tròn số”.

“Vậy thì… tám mươi tỷ đi”.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 407…Cả phòng lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh.Quả nhiên tập đoàn Bắc Dã có nguồn tài chính dồi dào.Vừa giơ bảng đã là bảy mươi tỷ.Lạc Tuyết bên cạnh gần như đã mất cảm giác.Bảy mươi tỷ, chỉ sợ có thể chất thành một ngọn núi nhỏ rồi nhỉ?Vẻ mặt Dương Xuyên hơi cứng lại, không được tự nhiên lắm.Hắn ta không hiểu biết gì nhiều về tập đoàn Bắc Dã.“Bảy mươi mốt tỷ”.Dương Xuyên dự tính thêm một tỷ muốn xem giới hạn của Thanh Phong.Dù tập đoàn Bắc Dã có nguồn tài chính mạnh đến đâu, nhưng vừa xây dựng công ty tại Tân Hải mà còn có thể chi ra nhiều tiền như thế sao?“Bảy mươi lăm tỷ”.Không ngờ Thanh Phong chỉ bình thản tựa vào ghế, vẻ mặt cực kỳ ung dung.Như thể số tiền lớn như thế chỉ là một con số nhỏ mà thôi.Khóe môi Dương Xuyên khẽ giật, mọi người đều trợn mắt há mồm.Hắn ta có thể hét giá bảy mươi tỷ.Nhưng hắn ta không thể nhìn thấu giới hạn của Thanh Phong.“Bảy mươi lăm tỷ một trăm triệu”.Dương Xuyên cắn răng, lần này chỉ thêm một trăm triệu.Nhưng dù là thế, con số này cũng đã đến mức khổng lồ rồi.“Mới có một chút tiền, cậu chủ Dương đã sắp không lên nổi nữa à?”Thanh Phong bình thản cười, lời nói của anh ta khiến mọi người đều cảm thấy quái lạ, thầm cảm thấy dở khóc dở cười.Một chút tiền như thế? Anh xem tiền là từ trên trời rơi xuống à?Mí mắt Dương Xuyên khẽ run lên, nếu không phải để ý đến thân phận của Thanh Phong thì hắn ta đã mắng cho một trận rồi.“Ngươi đưa giá cao hơn thì có cơ hội, dù thêm một đồng thì tôi cũng đúng theo quy tắc”.Nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, Thanh Phong mới nói được một câu.Nhưng người thông minh đều có thể nhìn ta Dương Xuyên đã sợ rồi.Hắn ta đã bị Thanh Phong chèn ép về mặt khí thế.Sở Bắc khẽ cười rồi lắc đầu, nhấp một hớp nước trà.Lạc Tuyết bên cạnh không thể không bái phục tố chất tâm lý của anh.Đây là cuộc tranh giành mấy mươi tỷ, dù chỉ là xem thôi cũng không khỏi khiến người ta tim đập bình bịch.“Ngươi đưa giá cao hơn thì có cơ hội, nói hay lắm”.Thanh Phong gật đầu: “Đã thế thì tôi làm tròn số”.“Vậy thì… tám mươi tỷ đi”.

Chương 407