Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 410
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 410“Thư ký Dương, còn một dự án cuối cùng, chẳng lẽ cậu muốn bỏ sao?”Một dự án cuối cùng?Chẳng phải lúc này đều bán trọn gói sao? Sao vẫn còn?Những người khác cũng không khỏi tỏ vẻ nghi ngờ chứ đừng nói là Dương Xuyên.“Hừ, chỉ một dự án nhỏ, tôi không hứng thú”.Dương Xuyên hừ một tiếng, giọng nói tràn đầy tức giận.Ai mà ngờ thư ký Vương lại khẽ cười.“Cậu chủ Dương, cậu nói sai rồi”.“Dự án cuối cùng này khá đặc biệt, được ông Chu nghiên cứu quyết định và thêm vào từ tối hôm qua”.“Ồ? Nói xem thử”.Dương Xuyên nhíu mày, sau đó cảm thấy khá hứng thú.Những người khác cũng đều rất mong đợi.Thư ký Vương và Chu Minh Hạo nhìn nhau, lúc này mới nói.“Mọi người đều biết, mặc dù thành phố Tân Hải chúng ta ở gần Tân Hải, nhưng bến cảng lại nhỏ hẹp, ngoại thương không phát triển mạnh”.“Nhưng mấy ngày trước, có doanh nghiệp nước ngoài chủ động tìm đến hợp ác, nhưng một trong các điều kiện là mở rộng bến cảng Tân Hải”.Thư ký Vương vừa dứt lời, cả sảnh lớn đều yên lặng.Chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của mọi người.Bến cảng Tân Hải đã đóng cửa năm năm vì một vài nguyên nhân đặc biệt.Nếu mở rộng lại lần nữa, chỉ riêng chi phí thuê mướn cũng đã là một con số khổng lồ.Càng đừng nói đến các chi phí khác.Nhưng những gì nhận lại được chắc chắn là xứng đáng để bỏ ra.Dù sao chỉ cần bến cảng được mở rộng.Hơn một nửa hàng hóa xuất nhập khẩu của cả Tân Hải đều sẽ đi qua nơi này.Cả hiện trường im ắng như tờ.Dù là Thanh Phong cũng không khỏi nhíu mày nhìn Sở Bắc.Trong mắt hiện lên ý tứ hàm xúc khác lạ.Sở Bắc thu lại nụ cười, trầm ngâm suy xét, không nhìn ra cảm xúc.“Được, tôi ngồi xuống đợi xem. Thư ký Vương, đừng nói nhiều nữa, báo giá luôn đi”.Nếu có thể lấy được bến cảng chắc chắn là một món hời, dù trả thêm nhiều tiền hơn cũng đáng.Bây giờ hắn ta thậm chí còn cảm thấy may mắn, cũng may lúc nãy không đấu giá được dự án kia.Dù tập đoàn Bắc Dã có lớn mạnh cỡ nào cũng không có tiền vốn để tranh giành với hắn ta nhỉ?Thư ký Vương lại khẽ cười trước bao ánh mắt chăm chú của mọi người.“Dự án tiếp theo đây là quyền kinh doanh mười năm của bến cảng”.“Giá cả ấy à, cũng khó nói lắm. Mọi người nghĩ đáng giá bao nhiêu thì cứ đưa giá là được”.Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều cảm thấy kỳ quái.Cách làm này của thư ký Vương vẫn rất thần kỳ.
Chương 410
“Thư ký Dương, còn một dự án cuối cùng, chẳng lẽ cậu muốn bỏ sao?”
Một dự án cuối cùng?
Chẳng phải lúc này đều bán trọn gói sao? Sao vẫn còn?
Những người khác cũng không khỏi tỏ vẻ nghi ngờ chứ đừng nói là Dương Xuyên.
“Hừ, chỉ một dự án nhỏ, tôi không hứng thú”.
Dương Xuyên hừ một tiếng, giọng nói tràn đầy tức giận.
Ai mà ngờ thư ký Vương lại khẽ cười.
“Cậu chủ Dương, cậu nói sai rồi”.
“Dự án cuối cùng này khá đặc biệt, được ông Chu nghiên cứu quyết định và thêm vào từ tối hôm qua”.
“Ồ? Nói xem thử”.
Dương Xuyên nhíu mày, sau đó cảm thấy khá hứng thú.
Những người khác cũng đều rất mong đợi.
Thư ký Vương và Chu Minh Hạo nhìn nhau, lúc này mới nói.
“Mọi người đều biết, mặc dù thành phố Tân Hải chúng ta ở gần Tân Hải, nhưng bến cảng lại nhỏ hẹp, ngoại thương không phát triển mạnh”.
“Nhưng mấy ngày trước, có doanh nghiệp nước ngoài chủ động tìm đến hợp ác, nhưng một trong các điều kiện là mở rộng bến cảng Tân Hải”.
Thư ký Vương vừa dứt lời, cả sảnh lớn đều yên lặng.
Chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của mọi người.
Bến cảng Tân Hải đã đóng cửa năm năm vì một vài nguyên nhân đặc biệt.
Nếu mở rộng lại lần nữa, chỉ riêng chi phí thuê mướn cũng đã là một con số khổng lồ.
Càng đừng nói đến các chi phí khác.
Nhưng những gì nhận lại được chắc chắn là xứng đáng để bỏ ra.
Dù sao chỉ cần bến cảng được mở rộng.
Hơn một nửa hàng hóa xuất nhập khẩu của cả Tân Hải đều sẽ đi qua nơi này.
Cả hiện trường im ắng như tờ.
Dù là Thanh Phong cũng không khỏi nhíu mày nhìn Sở Bắc.
Trong mắt hiện lên ý tứ hàm xúc khác lạ.
Sở Bắc thu lại nụ cười, trầm ngâm suy xét, không nhìn ra cảm xúc.
“Được, tôi ngồi xuống đợi xem. Thư ký Vương, đừng nói nhiều nữa, báo giá luôn đi”.
Nếu có thể lấy được bến cảng chắc chắn là một món hời, dù trả thêm nhiều tiền hơn cũng đáng.
Bây giờ hắn ta thậm chí còn cảm thấy may mắn, cũng may lúc nãy không đấu giá được dự án kia.
Dù tập đoàn Bắc Dã có lớn mạnh cỡ nào cũng không có tiền vốn để tranh giành với hắn ta nhỉ?
Thư ký Vương lại khẽ cười trước bao ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Dự án tiếp theo đây là quyền kinh doanh mười năm của bến cảng”.
“Giá cả ấy à, cũng khó nói lắm. Mọi người nghĩ đáng giá bao nhiêu thì cứ đưa giá là được”.
Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
Cách làm này của thư ký Vương vẫn rất thần kỳ.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 410“Thư ký Dương, còn một dự án cuối cùng, chẳng lẽ cậu muốn bỏ sao?”Một dự án cuối cùng?Chẳng phải lúc này đều bán trọn gói sao? Sao vẫn còn?Những người khác cũng không khỏi tỏ vẻ nghi ngờ chứ đừng nói là Dương Xuyên.“Hừ, chỉ một dự án nhỏ, tôi không hứng thú”.Dương Xuyên hừ một tiếng, giọng nói tràn đầy tức giận.Ai mà ngờ thư ký Vương lại khẽ cười.“Cậu chủ Dương, cậu nói sai rồi”.“Dự án cuối cùng này khá đặc biệt, được ông Chu nghiên cứu quyết định và thêm vào từ tối hôm qua”.“Ồ? Nói xem thử”.Dương Xuyên nhíu mày, sau đó cảm thấy khá hứng thú.Những người khác cũng đều rất mong đợi.Thư ký Vương và Chu Minh Hạo nhìn nhau, lúc này mới nói.“Mọi người đều biết, mặc dù thành phố Tân Hải chúng ta ở gần Tân Hải, nhưng bến cảng lại nhỏ hẹp, ngoại thương không phát triển mạnh”.“Nhưng mấy ngày trước, có doanh nghiệp nước ngoài chủ động tìm đến hợp ác, nhưng một trong các điều kiện là mở rộng bến cảng Tân Hải”.Thư ký Vương vừa dứt lời, cả sảnh lớn đều yên lặng.Chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của mọi người.Bến cảng Tân Hải đã đóng cửa năm năm vì một vài nguyên nhân đặc biệt.Nếu mở rộng lại lần nữa, chỉ riêng chi phí thuê mướn cũng đã là một con số khổng lồ.Càng đừng nói đến các chi phí khác.Nhưng những gì nhận lại được chắc chắn là xứng đáng để bỏ ra.Dù sao chỉ cần bến cảng được mở rộng.Hơn một nửa hàng hóa xuất nhập khẩu của cả Tân Hải đều sẽ đi qua nơi này.Cả hiện trường im ắng như tờ.Dù là Thanh Phong cũng không khỏi nhíu mày nhìn Sở Bắc.Trong mắt hiện lên ý tứ hàm xúc khác lạ.Sở Bắc thu lại nụ cười, trầm ngâm suy xét, không nhìn ra cảm xúc.“Được, tôi ngồi xuống đợi xem. Thư ký Vương, đừng nói nhiều nữa, báo giá luôn đi”.Nếu có thể lấy được bến cảng chắc chắn là một món hời, dù trả thêm nhiều tiền hơn cũng đáng.Bây giờ hắn ta thậm chí còn cảm thấy may mắn, cũng may lúc nãy không đấu giá được dự án kia.Dù tập đoàn Bắc Dã có lớn mạnh cỡ nào cũng không có tiền vốn để tranh giành với hắn ta nhỉ?Thư ký Vương lại khẽ cười trước bao ánh mắt chăm chú của mọi người.“Dự án tiếp theo đây là quyền kinh doanh mười năm của bến cảng”.“Giá cả ấy à, cũng khó nói lắm. Mọi người nghĩ đáng giá bao nhiêu thì cứ đưa giá là được”.Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều cảm thấy kỳ quái.Cách làm này của thư ký Vương vẫn rất thần kỳ.