Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 412
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 412Nhưng giới hạn của hắn ta cũng chỉ có tám mươi tỷ.Lẽ nào vẫn phải nhường lại cho người khác sao?“Cậu chủ, tin nhắn của ông chủ”.Ngay khi hắn ta đang cảm thấy không cam lòng thì cấp dưới bỗng nói, sau đó đưa điện thoại ra trước mặt hắn ta.Dương Xuyên chỉ liếc nhìn một cái.Bố hắn ta cũng là gia chủ nhà họ Dương gửi tin nhắn đến, nội dung rất ngắn gọn.“Bằng mọi giá phải giành được bến cảng”.“Tám mươi mốt tỷ”.Dương Xuyên có chỗ dựa nên không sợ lại ra giá.Thanh Phong chỉ cười nói: “Tám mươi mốt tỷ lẻ một đồng”.“Anh… anh đang chơi tôi đấy à?”Dương Xuyên trợn mắt, hơi tức giận nói.“Cậu chủ Dương nói vậy là không đúng rồi”.Thanh Phong khẽ cười: “Người đưa ra giá cao hơn thì thắng, thêm một đồng cũng là giá cạnh tranh, hình như đây là lời anh nói mà nhỉ?”Phụt!Lạc Tuyết vừa nghe nói thế không kiềm chế được phì cười.Nhớ đến bật cười không đúng lúc, cô vội vàng che miệng lại.Mấy gia chủ của các gia tộc nhỏ phía sau cũng bật cười.Chỉ có Dương Xuyên mặt mày trắng bệch, cực kỳ tức giận.“Chín mươi tỷ, để tôi xem anh tranh với tôi thế nào”.Chín mươi tỷ.Chỉ thoáng chốc giá đã bị đẩy lên đến mức cao nhất.Quan trọng hơn là ai có thể giành được quyền kinh doanh của bến cảng.Giới kinh doanh ở Tân Hải sau này sẽ do người đó quyết định.“Chín mươi tỷ lẻ một đồng”.Thanh Phong lại nhẹ nhàng tăng thêm một đồng nữa.Dương Xuyên cảm giác mình sắp tức sôi máu.“Chín mươi mốt tỷ”.“Chín mươi mốt tỷ lẻ một đồng”.“Chín mươi hai tỷ”.“Chín mươi hai tỷ lẻ một đồng”.…“Một trăm tỷ”.Cuối cùng sau vài lần nâng giá, Dương Xuyên nghiến răng nói ra giới hạn cuối cùng.Một trăm tỷ.Đúng thế.
Chương 412
Nhưng giới hạn của hắn ta cũng chỉ có tám mươi tỷ.
Lẽ nào vẫn phải nhường lại cho người khác sao?
“Cậu chủ, tin nhắn của ông chủ”.
Ngay khi hắn ta đang cảm thấy không cam lòng thì cấp dưới bỗng nói, sau đó đưa điện thoại ra trước mặt hắn ta.
Dương Xuyên chỉ liếc nhìn một cái.
Bố hắn ta cũng là gia chủ nhà họ Dương gửi tin nhắn đến, nội dung rất ngắn gọn.
“Bằng mọi giá phải giành được bến cảng”.
“Tám mươi mốt tỷ”.
Dương Xuyên có chỗ dựa nên không sợ lại ra giá.
Thanh Phong chỉ cười nói: “Tám mươi mốt tỷ lẻ một đồng”.
“Anh… anh đang chơi tôi đấy à?”
Dương Xuyên trợn mắt, hơi tức giận nói.
“Cậu chủ Dương nói vậy là không đúng rồi”.
Thanh Phong khẽ cười: “Người đưa ra giá cao hơn thì thắng, thêm một đồng cũng là giá cạnh tranh, hình như đây là lời anh nói mà nhỉ?”
Phụt!
Lạc Tuyết vừa nghe nói thế không kiềm chế được phì cười.
Nhớ đến bật cười không đúng lúc, cô vội vàng che miệng lại.
Mấy gia chủ của các gia tộc nhỏ phía sau cũng bật cười.
Chỉ có Dương Xuyên mặt mày trắng bệch, cực kỳ tức giận.
“Chín mươi tỷ, để tôi xem anh tranh với tôi thế nào”.
Chín mươi tỷ.
Chỉ thoáng chốc giá đã bị đẩy lên đến mức cao nhất.
Quan trọng hơn là ai có thể giành được quyền kinh doanh của bến cảng.
Giới kinh doanh ở Tân Hải sau này sẽ do người đó quyết định.
“Chín mươi tỷ lẻ một đồng”.
Thanh Phong lại nhẹ nhàng tăng thêm một đồng nữa.
Dương Xuyên cảm giác mình sắp tức sôi máu.
“Chín mươi mốt tỷ”.
“Chín mươi mốt tỷ lẻ một đồng”.
“Chín mươi hai tỷ”.
“Chín mươi hai tỷ lẻ một đồng”.
…
“Một trăm tỷ”.
Cuối cùng sau vài lần nâng giá, Dương Xuyên nghiến răng nói ra giới hạn cuối cùng.
Một trăm tỷ.
Đúng thế.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 412Nhưng giới hạn của hắn ta cũng chỉ có tám mươi tỷ.Lẽ nào vẫn phải nhường lại cho người khác sao?“Cậu chủ, tin nhắn của ông chủ”.Ngay khi hắn ta đang cảm thấy không cam lòng thì cấp dưới bỗng nói, sau đó đưa điện thoại ra trước mặt hắn ta.Dương Xuyên chỉ liếc nhìn một cái.Bố hắn ta cũng là gia chủ nhà họ Dương gửi tin nhắn đến, nội dung rất ngắn gọn.“Bằng mọi giá phải giành được bến cảng”.“Tám mươi mốt tỷ”.Dương Xuyên có chỗ dựa nên không sợ lại ra giá.Thanh Phong chỉ cười nói: “Tám mươi mốt tỷ lẻ một đồng”.“Anh… anh đang chơi tôi đấy à?”Dương Xuyên trợn mắt, hơi tức giận nói.“Cậu chủ Dương nói vậy là không đúng rồi”.Thanh Phong khẽ cười: “Người đưa ra giá cao hơn thì thắng, thêm một đồng cũng là giá cạnh tranh, hình như đây là lời anh nói mà nhỉ?”Phụt!Lạc Tuyết vừa nghe nói thế không kiềm chế được phì cười.Nhớ đến bật cười không đúng lúc, cô vội vàng che miệng lại.Mấy gia chủ của các gia tộc nhỏ phía sau cũng bật cười.Chỉ có Dương Xuyên mặt mày trắng bệch, cực kỳ tức giận.“Chín mươi tỷ, để tôi xem anh tranh với tôi thế nào”.Chín mươi tỷ.Chỉ thoáng chốc giá đã bị đẩy lên đến mức cao nhất.Quan trọng hơn là ai có thể giành được quyền kinh doanh của bến cảng.Giới kinh doanh ở Tân Hải sau này sẽ do người đó quyết định.“Chín mươi tỷ lẻ một đồng”.Thanh Phong lại nhẹ nhàng tăng thêm một đồng nữa.Dương Xuyên cảm giác mình sắp tức sôi máu.“Chín mươi mốt tỷ”.“Chín mươi mốt tỷ lẻ một đồng”.“Chín mươi hai tỷ”.“Chín mươi hai tỷ lẻ một đồng”.…“Một trăm tỷ”.Cuối cùng sau vài lần nâng giá, Dương Xuyên nghiến răng nói ra giới hạn cuối cùng.Một trăm tỷ.Đúng thế.