Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 415

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 415“Ông câm miệng cho tôi!”Bốp!Lạc Viễn Hà đang định bày tỏ, thì một cái tát đã cắt ngang lời của ông ta!Gương mặt Dương Xuyên u ám, trực tiếp tát một cái vào mặt Lạc Viễn Hà!Dùng sức nhiều, khiến Lạc Viễn Hà lập tức ngã xuống đất.“Cậu Dương, cậu, cậu đánh tôi làm gì?”Lạc Viễn Hà che mặt, kêu rên oan ức!Phía sau, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai vốn muốn lên nịnh bợ lấy lòng cũng giật mình, lập tức không dám nói gì!“Đánh ông làm gì? Ông đây còn muốn đá ông nữa đấy!”Đôi mắt Dương Xuyên đỏ rực, tiến lên tay đấm chân đá một hồi!Hắn ta vừa mới mất mặt mũi, đang tức một bụng chưa có chỗ phát tiết đây!Không ngờ Lạc Viễn Hà này lại sát muối vào vết thương hắn ta?Đây chẳng phải muốn chết hay sao?“Ai da, Cậu Dương, tôi sai rồi, cậu nhẹ chút, ai da!”Đối mặt với đòn cước như vậy, Lạc Hà Viễn chỉ có thể bảo về đầu rồi xin tha.Ngay cả Lạc Mai và Lạc Vinh Quang cũng thấp thỏm lo sợ, không dám nói gì!“Cút cho tôi, cút xa ra, nếu không tôi thấy ông một lần thì đánh ông một lần!”Dương Xuyên điên cuồng rống gào, một chân đá Lạc Viễn Hà lật trên đất.Lạc Viễn Hà không biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ dám ôm đầu chạy trốn!Lạc Vinh Quang và Lạc Mai run rẩy, vội vàng nhếch nhác rời đi theo.“Một đám rác rưởi!”Dương Xuyên khinh miệt phi một tiếng, đợi khi lên xe vẫn bực tức không thôi!“Sở Bắc đáng chết, Thanh Phong đáng chết, hôm nay bị sỉ nhục, cậu đây đều nhớ rõ!”Dương Xuyên đập tay vào ghế, tức giận, ánh mắt hung hăng!“Đúng rồi, tôi nhớ Sở Bắc còn có một đứa con gái nữa?”“Vâng thưa cậu, chẳng lẽ …”Thuộc hạ sững người, bất giác trừng lớn mắt!“Được rồi, quay về rồi nói tiếp!”Dương Xuyên huơ tay, ánh mắt đầy hung tợn!“Hừ, tôi không động được Thanh Phong, chẳng lẽ không động được Sở Bắc sao? Chúng ta cứ chờ xem!”…“Mẹ nó, Dương Xuyên này lại phát điên gì vậy? Tức chết ông đây mất!”Sau khi rời đi, Lạc Viễn Hà che gương mặt sưng đỏ, liên tục mắng chửi!Ông ta đã tuổi đã lớn vậy, không tiếc mọi giá ôm đùi, đã mất mặt lắm rồi.Không ngờ, lại bị tên rác rưởi Dương Xuyên này đánh một trận!

Chương 415

“Ông câm miệng cho tôi!”

Bốp!

Lạc Viễn Hà đang định bày tỏ, thì một cái tát đã cắt ngang lời của ông ta!

Gương mặt Dương Xuyên u ám, trực tiếp tát một cái vào mặt Lạc Viễn Hà!

Dùng sức nhiều, khiến Lạc Viễn Hà lập tức ngã xuống đất.

“Cậu Dương, cậu, cậu đánh tôi làm gì?”

Lạc Viễn Hà che mặt, kêu rên oan ức!

Phía sau, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai vốn muốn lên nịnh bợ lấy lòng cũng giật mình, lập tức không dám nói gì!

“Đánh ông làm gì? Ông đây còn muốn đá ông nữa đấy!”

Đôi mắt Dương Xuyên đỏ rực, tiến lên tay đấm chân đá một hồi!

Hắn ta vừa mới mất mặt mũi, đang tức một bụng chưa có chỗ phát tiết đây!

Không ngờ Lạc Viễn Hà này lại sát muối vào vết thương hắn ta?

Đây chẳng phải muốn chết hay sao?

“Ai da, Cậu Dương, tôi sai rồi, cậu nhẹ chút, ai da!”

Đối mặt với đòn cước như vậy, Lạc Hà Viễn chỉ có thể bảo về đầu rồi xin tha.

Ngay cả Lạc Mai và Lạc Vinh Quang cũng thấp thỏm lo sợ, không dám nói gì!

“Cút cho tôi, cút xa ra, nếu không tôi thấy ông một lần thì đánh ông một lần!”

Dương Xuyên điên cuồng rống gào, một chân đá Lạc Viễn Hà lật trên đất.

Lạc Viễn Hà không biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ dám ôm đầu chạy trốn!

Lạc Vinh Quang và Lạc Mai run rẩy, vội vàng nhếch nhác rời đi theo.

“Một đám rác rưởi!”

Dương Xuyên khinh miệt phi một tiếng, đợi khi lên xe vẫn bực tức không thôi!

“Sở Bắc đáng chết, Thanh Phong đáng chết, hôm nay bị sỉ nhục, cậu đây đều nhớ rõ!”

Dương Xuyên đập tay vào ghế, tức giận, ánh mắt hung hăng!

“Đúng rồi, tôi nhớ Sở Bắc còn có một đứa con gái nữa?”

“Vâng thưa cậu, chẳng lẽ …”

Thuộc hạ sững người, bất giác trừng lớn mắt!

“Được rồi, quay về rồi nói tiếp!”

Dương Xuyên huơ tay, ánh mắt đầy hung tợn!

“Hừ, tôi không động được Thanh Phong, chẳng lẽ không động được Sở Bắc sao? Chúng ta cứ chờ xem!”

“Mẹ nó, Dương Xuyên này lại phát điên gì vậy? Tức chết ông đây mất!”

Sau khi rời đi, Lạc Viễn Hà che gương mặt sưng đỏ, liên tục mắng chửi!

Ông ta đã tuổi đã lớn vậy, không tiếc mọi giá ôm đùi, đã mất mặt lắm rồi.

Không ngờ, lại bị tên rác rưởi Dương Xuyên này đánh một trận!

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 415“Ông câm miệng cho tôi!”Bốp!Lạc Viễn Hà đang định bày tỏ, thì một cái tát đã cắt ngang lời của ông ta!Gương mặt Dương Xuyên u ám, trực tiếp tát một cái vào mặt Lạc Viễn Hà!Dùng sức nhiều, khiến Lạc Viễn Hà lập tức ngã xuống đất.“Cậu Dương, cậu, cậu đánh tôi làm gì?”Lạc Viễn Hà che mặt, kêu rên oan ức!Phía sau, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai vốn muốn lên nịnh bợ lấy lòng cũng giật mình, lập tức không dám nói gì!“Đánh ông làm gì? Ông đây còn muốn đá ông nữa đấy!”Đôi mắt Dương Xuyên đỏ rực, tiến lên tay đấm chân đá một hồi!Hắn ta vừa mới mất mặt mũi, đang tức một bụng chưa có chỗ phát tiết đây!Không ngờ Lạc Viễn Hà này lại sát muối vào vết thương hắn ta?Đây chẳng phải muốn chết hay sao?“Ai da, Cậu Dương, tôi sai rồi, cậu nhẹ chút, ai da!”Đối mặt với đòn cước như vậy, Lạc Hà Viễn chỉ có thể bảo về đầu rồi xin tha.Ngay cả Lạc Mai và Lạc Vinh Quang cũng thấp thỏm lo sợ, không dám nói gì!“Cút cho tôi, cút xa ra, nếu không tôi thấy ông một lần thì đánh ông một lần!”Dương Xuyên điên cuồng rống gào, một chân đá Lạc Viễn Hà lật trên đất.Lạc Viễn Hà không biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ dám ôm đầu chạy trốn!Lạc Vinh Quang và Lạc Mai run rẩy, vội vàng nhếch nhác rời đi theo.“Một đám rác rưởi!”Dương Xuyên khinh miệt phi một tiếng, đợi khi lên xe vẫn bực tức không thôi!“Sở Bắc đáng chết, Thanh Phong đáng chết, hôm nay bị sỉ nhục, cậu đây đều nhớ rõ!”Dương Xuyên đập tay vào ghế, tức giận, ánh mắt hung hăng!“Đúng rồi, tôi nhớ Sở Bắc còn có một đứa con gái nữa?”“Vâng thưa cậu, chẳng lẽ …”Thuộc hạ sững người, bất giác trừng lớn mắt!“Được rồi, quay về rồi nói tiếp!”Dương Xuyên huơ tay, ánh mắt đầy hung tợn!“Hừ, tôi không động được Thanh Phong, chẳng lẽ không động được Sở Bắc sao? Chúng ta cứ chờ xem!”…“Mẹ nó, Dương Xuyên này lại phát điên gì vậy? Tức chết ông đây mất!”Sau khi rời đi, Lạc Viễn Hà che gương mặt sưng đỏ, liên tục mắng chửi!Ông ta đã tuổi đã lớn vậy, không tiếc mọi giá ôm đùi, đã mất mặt lắm rồi.Không ngờ, lại bị tên rác rưởi Dương Xuyên này đánh một trận!

Chương 415