Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 417
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 417Ở bên kia, Lạc Tuyết rời khỏi sảnh tiệc, lúc này không ngừng hiếu kỳ nhìn Sở Bắc!Trong lòng có vô vàn thắc mắc.Sở Bắc và tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã, hình như có quen biết?Hơn nữa, trông có vẻ gia chủ mấy gia tộc lớn kia, thậm chí là Thanh Phong, cũng đều rất tôn kính Sở Bắc?Cả đại hội đấu thầu, Lạc Tuyết đều rất mơ hồ!“Không có quan hệ gì cả, chỉ là trùng hợp mà thôi!”Sở Bắc khẽ cười, giải thích qua loa!“Xem náo nhiệt xong rồi, quay về thôi!”Lạc Tuyết nheo mắt, nhìn Sở Bắc có chút nghi ngờ.Nhưng chung quay vẫn chỉ thở dài.“Anh quay về trước đi, tôi về công ty xem sao!”Nói xong thì gọi xe rời đi!Mà Sở Bắc thì không có động tác gì, như đang đợi gì đó.Sau đó, Thanh Phong chậm rãi đến trước mặt anh.“Cậu Sở, bây giờ vẫn giấu sao?”Sở Bắc khẽ cười: “Cứ cố gắng thôi!”Sau đó vẻ mặt tươi cười biến mất: “Bến cảng phải cải tạo mới, tìm ra ai là người đề xuất, không khó chứ?”“Cậu đã mở lại, Thanh Phong đương nhiên làm được!”Thanh Phong gật đầu, từ đầu đến cuối rất tự tin!“Năm năm trước, bến cảng đã đóng cửa vì chuyện kia! Bây giờ mở lại lần nữa, những người kia sợ rằng sẽ không ngồi yên!”Sở Bắc nhìn về phía xa, giọng điệu dần trở nên lạnh lẽo.“Lần này, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc!”Gương mặt Thanh Phong cũng nghiêm túc hơn!“Không sai, là hồ ly thì sẽ lộ đuôi thôi! Lần này, chỉ cần bọn họ dám xuất hiện thì nhất định sẽ phải chết!”Sở Bắc khẽ gật đầu, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ!“Cậu quay về trước đi, tôi đến tập đoàn Lạc thị xem sao!”Sở Bắc có cảm giác trong lòng, lần này Lạc Tuyết đi, chỉ sợ sẽ không quá thuận lợi!…Ở bên kia, Lạc Tuyết bước xuống xe taxi bước lớn đi vào công ty!Vừa đến phòng tiếp khách thì đã thấy Lạc Vinh Quang và bố con Lạc Viễn Hà đang ngồi trên sô pha.Nhìn thấy Lạc Tuyết, ba đôi mắt thoáng chốc đã dán trên người cô!“Ông nội, bác cả!”Lạc Tuyết bị nhìn chằm chằm cả người cũng mất tự nhiên, nhẹ giọng chào hỏi!“Lạc Tuyết, cô còn mặt mũi mà quay về à?”
Chương 417
Ở bên kia, Lạc Tuyết rời khỏi sảnh tiệc, lúc này không ngừng hiếu kỳ nhìn Sở Bắc!
Trong lòng có vô vàn thắc mắc.
Sở Bắc và tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã, hình như có quen biết?
Hơn nữa, trông có vẻ gia chủ mấy gia tộc lớn kia, thậm chí là Thanh Phong, cũng đều rất tôn kính Sở Bắc?
Cả đại hội đấu thầu, Lạc Tuyết đều rất mơ hồ!
“Không có quan hệ gì cả, chỉ là trùng hợp mà thôi!”
Sở Bắc khẽ cười, giải thích qua loa!
“Xem náo nhiệt xong rồi, quay về thôi!”
Lạc Tuyết nheo mắt, nhìn Sở Bắc có chút nghi ngờ.
Nhưng chung quay vẫn chỉ thở dài.
“Anh quay về trước đi, tôi về công ty xem sao!”
Nói xong thì gọi xe rời đi!
Mà Sở Bắc thì không có động tác gì, như đang đợi gì đó.
Sau đó, Thanh Phong chậm rãi đến trước mặt anh.
“Cậu Sở, bây giờ vẫn giấu sao?”
Sở Bắc khẽ cười: “Cứ cố gắng thôi!”
Sau đó vẻ mặt tươi cười biến mất: “Bến cảng phải cải tạo mới, tìm ra ai là người đề xuất, không khó chứ?”
“Cậu đã mở lại, Thanh Phong đương nhiên làm được!”
Thanh Phong gật đầu, từ đầu đến cuối rất tự tin!
“Năm năm trước, bến cảng đã đóng cửa vì chuyện kia! Bây giờ mở lại lần nữa, những người kia sợ rằng sẽ không ngồi yên!”
Sở Bắc nhìn về phía xa, giọng điệu dần trở nên lạnh lẽo.
“Lần này, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc!”
Gương mặt Thanh Phong cũng nghiêm túc hơn!
“Không sai, là hồ ly thì sẽ lộ đuôi thôi! Lần này, chỉ cần bọn họ dám xuất hiện thì nhất định sẽ phải chết!”
Sở Bắc khẽ gật đầu, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ!
“Cậu quay về trước đi, tôi đến tập đoàn Lạc thị xem sao!”
Sở Bắc có cảm giác trong lòng, lần này Lạc Tuyết đi, chỉ sợ sẽ không quá thuận lợi!
…
Ở bên kia, Lạc Tuyết bước xuống xe taxi bước lớn đi vào công ty!
Vừa đến phòng tiếp khách thì đã thấy Lạc Vinh Quang và bố con Lạc Viễn Hà đang ngồi trên sô pha.
Nhìn thấy Lạc Tuyết, ba đôi mắt thoáng chốc đã dán trên người cô!
“Ông nội, bác cả!”
Lạc Tuyết bị nhìn chằm chằm cả người cũng mất tự nhiên, nhẹ giọng chào hỏi!
“Lạc Tuyết, cô còn mặt mũi mà quay về à?”
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 417Ở bên kia, Lạc Tuyết rời khỏi sảnh tiệc, lúc này không ngừng hiếu kỳ nhìn Sở Bắc!Trong lòng có vô vàn thắc mắc.Sở Bắc và tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã, hình như có quen biết?Hơn nữa, trông có vẻ gia chủ mấy gia tộc lớn kia, thậm chí là Thanh Phong, cũng đều rất tôn kính Sở Bắc?Cả đại hội đấu thầu, Lạc Tuyết đều rất mơ hồ!“Không có quan hệ gì cả, chỉ là trùng hợp mà thôi!”Sở Bắc khẽ cười, giải thích qua loa!“Xem náo nhiệt xong rồi, quay về thôi!”Lạc Tuyết nheo mắt, nhìn Sở Bắc có chút nghi ngờ.Nhưng chung quay vẫn chỉ thở dài.“Anh quay về trước đi, tôi về công ty xem sao!”Nói xong thì gọi xe rời đi!Mà Sở Bắc thì không có động tác gì, như đang đợi gì đó.Sau đó, Thanh Phong chậm rãi đến trước mặt anh.“Cậu Sở, bây giờ vẫn giấu sao?”Sở Bắc khẽ cười: “Cứ cố gắng thôi!”Sau đó vẻ mặt tươi cười biến mất: “Bến cảng phải cải tạo mới, tìm ra ai là người đề xuất, không khó chứ?”“Cậu đã mở lại, Thanh Phong đương nhiên làm được!”Thanh Phong gật đầu, từ đầu đến cuối rất tự tin!“Năm năm trước, bến cảng đã đóng cửa vì chuyện kia! Bây giờ mở lại lần nữa, những người kia sợ rằng sẽ không ngồi yên!”Sở Bắc nhìn về phía xa, giọng điệu dần trở nên lạnh lẽo.“Lần này, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc!”Gương mặt Thanh Phong cũng nghiêm túc hơn!“Không sai, là hồ ly thì sẽ lộ đuôi thôi! Lần này, chỉ cần bọn họ dám xuất hiện thì nhất định sẽ phải chết!”Sở Bắc khẽ gật đầu, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ!“Cậu quay về trước đi, tôi đến tập đoàn Lạc thị xem sao!”Sở Bắc có cảm giác trong lòng, lần này Lạc Tuyết đi, chỉ sợ sẽ không quá thuận lợi!…Ở bên kia, Lạc Tuyết bước xuống xe taxi bước lớn đi vào công ty!Vừa đến phòng tiếp khách thì đã thấy Lạc Vinh Quang và bố con Lạc Viễn Hà đang ngồi trên sô pha.Nhìn thấy Lạc Tuyết, ba đôi mắt thoáng chốc đã dán trên người cô!“Ông nội, bác cả!”Lạc Tuyết bị nhìn chằm chằm cả người cũng mất tự nhiên, nhẹ giọng chào hỏi!“Lạc Tuyết, cô còn mặt mũi mà quay về à?”