Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 422
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 422Lạc Vinh Quang gần như phải lấy hơi thì mới nói ra được câu này.Bố con Lạc Mai ở bên cạnh nhăn mặt lại, nhưng không dám nói gì.“Nếu chọn tiền mặt thì tôi chỉ cho ba trăm nghìn thôi, còn chọn hoa hồng thì chờ cuối năm”.Nghe thấy thế, bố con Lạc Mai mới giãn cơ mặt ra một chút.Ba trăm nghìn mua ba mươi phần trăm cổ phần là nhà họ Lạc lời rồi.Còn nếu Lạc Tuyết chọn hoa hồng thì phải chờ cuối năm, khi ấy muốn chia bao nhiêu là quyền của họ.Lạc Vinh Quang quả là túc trí đa mưu.“Ba trăm nghìn?”Lạc Tuyết cau mày, trước đó Lạc Thị mới nhận được một khoản đầu tư cả tỷ bạc cơ mà.Sao ba mươi phần trăm cổ phần chỉ có ba trăm nghìn được?Dù Sở Bắc không nói gì, nhưng mặt đã tỏ thái độ không vui.“Sao? Chê ít à? Một tỷ kia mai này phải trả cho người ta, chứ cô tưởng của công ty chắc?”Lạc Viễn Hà hừ một tiếng với vẻ bực dọc.Trước đó, nhờ một tỷ của nhà họ Lý thì tập đoàn mới cải tử hoàn sinh.Nếu giờ bên ấy đòi lại thì họ chẳng những trắng tay, mà còn phải gánh cả đống nợ.Nói chung là lợi bất cập hại!“Chọn đi!”Sở Bắc lắc đầu rồi nhìn sang Lạc Tuyết.Anh sẽ để cô tự quyết định.Lạc Tuyết thở dài nói: “Tiền mặt! Từ nay trở đi, chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa”.Dứt lời, cô nhắm mắt lại.Cô thật sự không muốn chứng kiến cảnh này.“Trả tiền đi!”Sở Bắc ngoái lại nhìn Lạc Vinh Quang rồi nói.Lạc Vinh Quang nghiến răng nhìn Sở Bắc.“Cậu vội gì chứ! Không lẽ cả tập đoàn Lạc Thị không có nổi ba trăm nghìn chắc?”Dứt lời, ông ta lập tức vẫy tay với Lạc Viễn Hà đứng phía sau.“Đi chuyển ba trăm nghìn vào thẻ lương của Lạc Tuyết, không người ta lại tưởng nhà họ Lạc mình nhỏ nhen”.Ai không biết còn tưởng Lạc Vinh Quang hào phòng lắm.Lạc Tuyết cắn răng, cố nhịn không nói gì hết.Sở Bắc nói đúng, càng nhịn nhục thì càng làm khổ mình.Nhưng sau ngày hôm nay, cô và ba người này sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nữa.Chẳng mấy chốc, Lạc Tuyết đã nhận được tin nhắn báo tiền về máy.Đúng ba trăm nghìn, không thừa không thiếu một xu.“Nếu nhận được tiền rồi thì về đi! Đến đây cũng chỉ vì chút tiền này thôi mà!”Lạc Mai nhếch miệng rồi nói với giọng u ám.
Chương 422
Lạc Vinh Quang gần như phải lấy hơi thì mới nói ra được câu này.
Bố con Lạc Mai ở bên cạnh nhăn mặt lại, nhưng không dám nói gì.
“Nếu chọn tiền mặt thì tôi chỉ cho ba trăm nghìn thôi, còn chọn hoa hồng thì chờ cuối năm”.
Nghe thấy thế, bố con Lạc Mai mới giãn cơ mặt ra một chút.
Ba trăm nghìn mua ba mươi phần trăm cổ phần là nhà họ Lạc lời rồi.
Còn nếu Lạc Tuyết chọn hoa hồng thì phải chờ cuối năm, khi ấy muốn chia bao nhiêu là quyền của họ.
Lạc Vinh Quang quả là túc trí đa mưu.
“Ba trăm nghìn?”
Lạc Tuyết cau mày, trước đó Lạc Thị mới nhận được một khoản đầu tư cả tỷ bạc cơ mà.
Sao ba mươi phần trăm cổ phần chỉ có ba trăm nghìn được?
Dù Sở Bắc không nói gì, nhưng mặt đã tỏ thái độ không vui.
“Sao? Chê ít à? Một tỷ kia mai này phải trả cho người ta, chứ cô tưởng của công ty chắc?”
Lạc Viễn Hà hừ một tiếng với vẻ bực dọc.
Trước đó, nhờ một tỷ của nhà họ Lý thì tập đoàn mới cải tử hoàn sinh.
Nếu giờ bên ấy đòi lại thì họ chẳng những trắng tay, mà còn phải gánh cả đống nợ.
Nói chung là lợi bất cập hại!
“Chọn đi!”
Sở Bắc lắc đầu rồi nhìn sang Lạc Tuyết.
Anh sẽ để cô tự quyết định.
Lạc Tuyết thở dài nói: “Tiền mặt! Từ nay trở đi, chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa”.
Dứt lời, cô nhắm mắt lại.
Cô thật sự không muốn chứng kiến cảnh này.
“Trả tiền đi!”
Sở Bắc ngoái lại nhìn Lạc Vinh Quang rồi nói.
Lạc Vinh Quang nghiến răng nhìn Sở Bắc.
“Cậu vội gì chứ! Không lẽ cả tập đoàn Lạc Thị không có nổi ba trăm nghìn chắc?”
Dứt lời, ông ta lập tức vẫy tay với Lạc Viễn Hà đứng phía sau.
“Đi chuyển ba trăm nghìn vào thẻ lương của Lạc Tuyết, không người ta lại tưởng nhà họ Lạc mình nhỏ nhen”.
Ai không biết còn tưởng Lạc Vinh Quang hào phòng lắm.
Lạc Tuyết cắn răng, cố nhịn không nói gì hết.
Sở Bắc nói đúng, càng nhịn nhục thì càng làm khổ mình.
Nhưng sau ngày hôm nay, cô và ba người này sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nữa.
Chẳng mấy chốc, Lạc Tuyết đã nhận được tin nhắn báo tiền về máy.
Đúng ba trăm nghìn, không thừa không thiếu một xu.
“Nếu nhận được tiền rồi thì về đi! Đến đây cũng chỉ vì chút tiền này thôi mà!”
Lạc Mai nhếch miệng rồi nói với giọng u ám.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 422Lạc Vinh Quang gần như phải lấy hơi thì mới nói ra được câu này.Bố con Lạc Mai ở bên cạnh nhăn mặt lại, nhưng không dám nói gì.“Nếu chọn tiền mặt thì tôi chỉ cho ba trăm nghìn thôi, còn chọn hoa hồng thì chờ cuối năm”.Nghe thấy thế, bố con Lạc Mai mới giãn cơ mặt ra một chút.Ba trăm nghìn mua ba mươi phần trăm cổ phần là nhà họ Lạc lời rồi.Còn nếu Lạc Tuyết chọn hoa hồng thì phải chờ cuối năm, khi ấy muốn chia bao nhiêu là quyền của họ.Lạc Vinh Quang quả là túc trí đa mưu.“Ba trăm nghìn?”Lạc Tuyết cau mày, trước đó Lạc Thị mới nhận được một khoản đầu tư cả tỷ bạc cơ mà.Sao ba mươi phần trăm cổ phần chỉ có ba trăm nghìn được?Dù Sở Bắc không nói gì, nhưng mặt đã tỏ thái độ không vui.“Sao? Chê ít à? Một tỷ kia mai này phải trả cho người ta, chứ cô tưởng của công ty chắc?”Lạc Viễn Hà hừ một tiếng với vẻ bực dọc.Trước đó, nhờ một tỷ của nhà họ Lý thì tập đoàn mới cải tử hoàn sinh.Nếu giờ bên ấy đòi lại thì họ chẳng những trắng tay, mà còn phải gánh cả đống nợ.Nói chung là lợi bất cập hại!“Chọn đi!”Sở Bắc lắc đầu rồi nhìn sang Lạc Tuyết.Anh sẽ để cô tự quyết định.Lạc Tuyết thở dài nói: “Tiền mặt! Từ nay trở đi, chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa”.Dứt lời, cô nhắm mắt lại.Cô thật sự không muốn chứng kiến cảnh này.“Trả tiền đi!”Sở Bắc ngoái lại nhìn Lạc Vinh Quang rồi nói.Lạc Vinh Quang nghiến răng nhìn Sở Bắc.“Cậu vội gì chứ! Không lẽ cả tập đoàn Lạc Thị không có nổi ba trăm nghìn chắc?”Dứt lời, ông ta lập tức vẫy tay với Lạc Viễn Hà đứng phía sau.“Đi chuyển ba trăm nghìn vào thẻ lương của Lạc Tuyết, không người ta lại tưởng nhà họ Lạc mình nhỏ nhen”.Ai không biết còn tưởng Lạc Vinh Quang hào phòng lắm.Lạc Tuyết cắn răng, cố nhịn không nói gì hết.Sở Bắc nói đúng, càng nhịn nhục thì càng làm khổ mình.Nhưng sau ngày hôm nay, cô và ba người này sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nữa.Chẳng mấy chốc, Lạc Tuyết đã nhận được tin nhắn báo tiền về máy.Đúng ba trăm nghìn, không thừa không thiếu một xu.“Nếu nhận được tiền rồi thì về đi! Đến đây cũng chỉ vì chút tiền này thôi mà!”Lạc Mai nhếch miệng rồi nói với giọng u ám.