Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 426

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 426Vậy mà chỉ trong một đêm vào năm năm trước, toà nhà lớn thương nghiệp ấy đã không còn một bóng người.Chủ sở hữu toà nhà bất ngờ biến mất, tất cả đã tan thành mây khói chỉ sau một đêm.Tuy mới năm năm trôi qua, nhưng toà nhà đã rất sập sệ.Sắt thép bên trong đã gỉ, trông rất hoang tàn.Trong năm năm qua, đã có không ít nhà đầu tư và cả thế lực lớn thổ cư đã thử cải tạo lại nơi này.Nhưng tiếc là tất cả đều thất bại.Nguyên nhân là muốn làm được điều đó phải cần một khoản tiền quá lớn.Dạo gần đây, lần đầu tiên có người đặt chân đến toà nhà tan hoang này.“Cậu Dương, sắp xếp xong hết rồi ạ, chỉ cần Sở Bắc dám vác mặt tới thì đảm bảo nó hết đường về ngay!”Trong hành lang đầy bụi bặm trên tầng hai mươi của toà nhà.Một tên đàn em đang thông báo với Dương Xuyên bằng vẻ đầy tự tin.Dương Xuyên gật đầu hài lòng rồi quay người đi vào tháng máy.Có một chiếc ghế nhỏ ở trong đó.Lúc này, Tiểu Vũ Tâm đang ôm món đồ chơi mới ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế rồi mở đôi mắt to tròn ra nhìn ngó xung quanh.“Chú ơi, đây là nơi nào? Bố sẽ đến đón cháu thật ạ?”Cô bé nhìn Dương Xuyên rồi nhỏ giọng hỏi.“Đương nhiên!”Dương Xuyên ngồi xuống nhìn vào gương mặt đáng yêu của Tiểu Vũ Tâm rồi nở một nụ cười vô cùng nham hiểm.“Nhưng điều kiện là cháu không được đứng lên!”Dương Xuyên xoa đầu Tiểu Vũ Tâm rồi nhẹ nhàng nói.“Cháu chỉ cần ngồi im ở đây là bố sẽ đến đón ngay, nhớ chưa?”“Vâng, cháu biết rồi ạ!”Tiểu Vũ Tâm ngơ ngác gật đầu rồi ngồi im trên ghế chơi đồ chơi.Thấy thế, Dương Xuyên mới đứng dậy rồi bước ra bên ngoài.Hắn ta liếc nhìn đồng hồ.“Còn tám phút nữa! Sở Bắc, hi vọng mày không đến muộn, không thì con gái mày sẽ rơi từ tầng hai mươi xuống đấy”.“Tao tin là mày không muốn chứng kiến cảnh tượng ấy đâu”.Dương Xuyên mỉm cười rồi đắc ý xua tay với tên đàn em.“Đứa nào đi tìm một cái ghế lại đây, bổn thiếu gia muốn ngồi nghỉ một lát. Khi nào thằng đó đến rồi hãy gọi tao dậy”.Theo Dương Xuyên đoán thì dù có cho Sở Bắc mười lăm phút thì anh cũng không đến đây được.Vì nếu chỉ ngần ấy thời gian mà Sở Bắc có thể tìm thấy nơi này thì quá siêu phàm rồi.Hắn ta muốn thấy Sở Bắc bất lực nhìn con gái chết trước mặt mình.Hắn ta muốn anh phải sống trong dằn vặt suốt đời.Nếu không thì sao hắn ta có thể hả giận được?

Chương 426

Vậy mà chỉ trong một đêm vào năm năm trước, toà nhà lớn thương nghiệp ấy đã không còn một bóng người.

Chủ sở hữu toà nhà bất ngờ biến mất, tất cả đã tan thành mây khói chỉ sau một đêm.

Tuy mới năm năm trôi qua, nhưng toà nhà đã rất sập sệ.

Sắt thép bên trong đã gỉ, trông rất hoang tàn.

Trong năm năm qua, đã có không ít nhà đầu tư và cả thế lực lớn thổ cư đã thử cải tạo lại nơi này.

Nhưng tiếc là tất cả đều thất bại.

Nguyên nhân là muốn làm được điều đó phải cần một khoản tiền quá lớn.

Dạo gần đây, lần đầu tiên có người đặt chân đến toà nhà tan hoang này.

“Cậu Dương, sắp xếp xong hết rồi ạ, chỉ cần Sở Bắc dám vác mặt tới thì đảm bảo nó hết đường về ngay!”

Trong hành lang đầy bụi bặm trên tầng hai mươi của toà nhà.

Một tên đàn em đang thông báo với Dương Xuyên bằng vẻ đầy tự tin.

Dương Xuyên gật đầu hài lòng rồi quay người đi vào tháng máy.

Có một chiếc ghế nhỏ ở trong đó.

Lúc này, Tiểu Vũ Tâm đang ôm món đồ chơi mới ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế rồi mở đôi mắt to tròn ra nhìn ngó xung quanh.

“Chú ơi, đây là nơi nào? Bố sẽ đến đón cháu thật ạ?”

Cô bé nhìn Dương Xuyên rồi nhỏ giọng hỏi.

“Đương nhiên!”

Dương Xuyên ngồi xuống nhìn vào gương mặt đáng yêu của Tiểu Vũ Tâm rồi nở một nụ cười vô cùng nham hiểm.

“Nhưng điều kiện là cháu không được đứng lên!”

Dương Xuyên xoa đầu Tiểu Vũ Tâm rồi nhẹ nhàng nói.

“Cháu chỉ cần ngồi im ở đây là bố sẽ đến đón ngay, nhớ chưa?”

“Vâng, cháu biết rồi ạ!”

Tiểu Vũ Tâm ngơ ngác gật đầu rồi ngồi im trên ghế chơi đồ chơi.

Thấy thế, Dương Xuyên mới đứng dậy rồi bước ra bên ngoài.

Hắn ta liếc nhìn đồng hồ.

“Còn tám phút nữa! Sở Bắc, hi vọng mày không đến muộn, không thì con gái mày sẽ rơi từ tầng hai mươi xuống đấy”.

“Tao tin là mày không muốn chứng kiến cảnh tượng ấy đâu”.

Dương Xuyên mỉm cười rồi đắc ý xua tay với tên đàn em.

“Đứa nào đi tìm một cái ghế lại đây, bổn thiếu gia muốn ngồi nghỉ một lát. Khi nào thằng đó đến rồi hãy gọi tao dậy”.

Theo Dương Xuyên đoán thì dù có cho Sở Bắc mười lăm phút thì anh cũng không đến đây được.

Vì nếu chỉ ngần ấy thời gian mà Sở Bắc có thể tìm thấy nơi này thì quá siêu phàm rồi.

Hắn ta muốn thấy Sở Bắc bất lực nhìn con gái chết trước mặt mình.

Hắn ta muốn anh phải sống trong dằn vặt suốt đời.

Nếu không thì sao hắn ta có thể hả giận được?

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 426Vậy mà chỉ trong một đêm vào năm năm trước, toà nhà lớn thương nghiệp ấy đã không còn một bóng người.Chủ sở hữu toà nhà bất ngờ biến mất, tất cả đã tan thành mây khói chỉ sau một đêm.Tuy mới năm năm trôi qua, nhưng toà nhà đã rất sập sệ.Sắt thép bên trong đã gỉ, trông rất hoang tàn.Trong năm năm qua, đã có không ít nhà đầu tư và cả thế lực lớn thổ cư đã thử cải tạo lại nơi này.Nhưng tiếc là tất cả đều thất bại.Nguyên nhân là muốn làm được điều đó phải cần một khoản tiền quá lớn.Dạo gần đây, lần đầu tiên có người đặt chân đến toà nhà tan hoang này.“Cậu Dương, sắp xếp xong hết rồi ạ, chỉ cần Sở Bắc dám vác mặt tới thì đảm bảo nó hết đường về ngay!”Trong hành lang đầy bụi bặm trên tầng hai mươi của toà nhà.Một tên đàn em đang thông báo với Dương Xuyên bằng vẻ đầy tự tin.Dương Xuyên gật đầu hài lòng rồi quay người đi vào tháng máy.Có một chiếc ghế nhỏ ở trong đó.Lúc này, Tiểu Vũ Tâm đang ôm món đồ chơi mới ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế rồi mở đôi mắt to tròn ra nhìn ngó xung quanh.“Chú ơi, đây là nơi nào? Bố sẽ đến đón cháu thật ạ?”Cô bé nhìn Dương Xuyên rồi nhỏ giọng hỏi.“Đương nhiên!”Dương Xuyên ngồi xuống nhìn vào gương mặt đáng yêu của Tiểu Vũ Tâm rồi nở một nụ cười vô cùng nham hiểm.“Nhưng điều kiện là cháu không được đứng lên!”Dương Xuyên xoa đầu Tiểu Vũ Tâm rồi nhẹ nhàng nói.“Cháu chỉ cần ngồi im ở đây là bố sẽ đến đón ngay, nhớ chưa?”“Vâng, cháu biết rồi ạ!”Tiểu Vũ Tâm ngơ ngác gật đầu rồi ngồi im trên ghế chơi đồ chơi.Thấy thế, Dương Xuyên mới đứng dậy rồi bước ra bên ngoài.Hắn ta liếc nhìn đồng hồ.“Còn tám phút nữa! Sở Bắc, hi vọng mày không đến muộn, không thì con gái mày sẽ rơi từ tầng hai mươi xuống đấy”.“Tao tin là mày không muốn chứng kiến cảnh tượng ấy đâu”.Dương Xuyên mỉm cười rồi đắc ý xua tay với tên đàn em.“Đứa nào đi tìm một cái ghế lại đây, bổn thiếu gia muốn ngồi nghỉ một lát. Khi nào thằng đó đến rồi hãy gọi tao dậy”.Theo Dương Xuyên đoán thì dù có cho Sở Bắc mười lăm phút thì anh cũng không đến đây được.Vì nếu chỉ ngần ấy thời gian mà Sở Bắc có thể tìm thấy nơi này thì quá siêu phàm rồi.Hắn ta muốn thấy Sở Bắc bất lực nhìn con gái chết trước mặt mình.Hắn ta muốn anh phải sống trong dằn vặt suốt đời.Nếu không thì sao hắn ta có thể hả giận được?

Chương 426