Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 439

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 439“Anh còn đứng ngây đó làm gì? Không nhìn thấy còn nhiều đồ chưa dọn à? Chẳng lẽ muốn tôi tự thân động tay sao?”Người phụ nữ chống tay, vênh mặt hất hàm.Ở bên cạnh, vẻ mặt nhân viên đành chịu, cũng chỉ có thể làm theo!Lạc Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy vậy, cũng thầm giật mình!Trông bộ dạng, nơi này có lẽ trước đây là một cửa hàng đồ xa xỉ.Nhưng bây giờ đã đóng cửa rồi.“Chính là nơi này, có thích không?”Sở Bắc thì lại không quan tâm người bên trong, cười hỏi Lạc Tuyết.“Nơi này?”Lạc Tuyết có chút ngây người.Đoạn đường chỗ này không phải tốt nhất, nhưng chắc chắn cũng không tệ.Nhìn lại bên trong cửa hàng, ít nhất cũng một trăm mét vuông, như vậy có phải quá lớn không?Ba trăm nghìn kia của anh có lẽ cũng không đủ thuê một tháng nữa!“Sở Bắc, anh chắc chắn sao? Nhưng chúng ta không có tiền!”Giọng điệu Lạc Tuyết chán nản, có chút chột dạ!“Yên tâm!”Sở Bắc khẽ cười, không giải thích, người phụ nữ kia có vẻ cũng nhìn thấy Sở Bắc và Lạc Tuyết nên lập tức nhíu mày: “Chậc chậc, mấy người đến đây làm gì?”“Không nhìn thấy biển hiệu bị tôi dỡ xuống rồi sao, không có chuyện gì thì mau đi đi!”Người phụ nữ vừa mở lời đã rất tức tối, huơ tay đuổi Sở Bắc và Lạc Tuyết như đuổi ruồi vậy!Lạc Tuyết nhướng mày, người phụ nữ này không phải ăn trúng thuốc súng rồi chứ?Sở Bắc khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt vô cảm.“Nếu tôi nói không sai thì cửa hàng này, đã bị mua lại rồi đúng chứ?”Nghe thấy lời này, người phụ nữ khẽ nhíu mày.Nhìn kỹ Sở Bắc một lượt rồi hừ một tiếng.“Chẳng lẽ cửa hàng này bị cậu mua lại rồi?”Người phụ nữ nhíu mày, nói đến đây trong lòng rất không vui!“Thế nào, cậu là muốn đến xem tôi đã dỡ xuống chưa, hay là muốn đến xem chuyện cười của tôi?”Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết cũng cảm thấy khó chịu trong lòng!Đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc người phụ nữ này sao vậy, miệng một ngụm thuốc súng!Sở Bắc cũng khẽ nhíu mày!“Chỉ tùy tiện xem mà thôi, có vấn đề gì sao?”Công bằng mà nói, Sở Bắc đã rất lịch sự rồi!Nhưng người phụ nữ kia lại giống như ăn trúng pháo đốt vậy, chỉ vào mũi Sở Bắc mà mắng!“Nhìn gì mà nhìn, xem cái khỉ gì mà xem! Bà đây làm ăn thất bại, thấy vui lắm sao?”“Mau cút đi cho bà, còn xem nữa tôi móc mắt cậu ra!”

Chương 439

“Anh còn đứng ngây đó làm gì? Không nhìn thấy còn nhiều đồ chưa dọn à? Chẳng lẽ muốn tôi tự thân động tay sao?”

Người phụ nữ chống tay, vênh mặt hất hàm.

Ở bên cạnh, vẻ mặt nhân viên đành chịu, cũng chỉ có thể làm theo!

Lạc Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy vậy, cũng thầm giật mình!

Trông bộ dạng, nơi này có lẽ trước đây là một cửa hàng đồ xa xỉ.

Nhưng bây giờ đã đóng cửa rồi.

“Chính là nơi này, có thích không?”

Sở Bắc thì lại không quan tâm người bên trong, cười hỏi Lạc Tuyết.

“Nơi này?”

Lạc Tuyết có chút ngây người.

Đoạn đường chỗ này không phải tốt nhất, nhưng chắc chắn cũng không tệ.

Nhìn lại bên trong cửa hàng, ít nhất cũng một trăm mét vuông, như vậy có phải quá lớn không?

Ba trăm nghìn kia của anh có lẽ cũng không đủ thuê một tháng nữa!

“Sở Bắc, anh chắc chắn sao? Nhưng chúng ta không có tiền!”

Giọng điệu Lạc Tuyết chán nản, có chút chột dạ!

“Yên tâm!”

Sở Bắc khẽ cười, không giải thích, người phụ nữ kia có vẻ cũng nhìn thấy Sở Bắc và Lạc Tuyết nên lập tức nhíu mày: “Chậc chậc, mấy người đến đây làm gì?”

“Không nhìn thấy biển hiệu bị tôi dỡ xuống rồi sao, không có chuyện gì thì mau đi đi!”

Người phụ nữ vừa mở lời đã rất tức tối, huơ tay đuổi Sở Bắc và Lạc Tuyết như đuổi ruồi vậy!

Lạc Tuyết nhướng mày, người phụ nữ này không phải ăn trúng thuốc súng rồi chứ?

Sở Bắc khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt vô cảm.

“Nếu tôi nói không sai thì cửa hàng này, đã bị mua lại rồi đúng chứ?”

Nghe thấy lời này, người phụ nữ khẽ nhíu mày.

Nhìn kỹ Sở Bắc một lượt rồi hừ một tiếng.

“Chẳng lẽ cửa hàng này bị cậu mua lại rồi?”

Người phụ nữ nhíu mày, nói đến đây trong lòng rất không vui!

“Thế nào, cậu là muốn đến xem tôi đã dỡ xuống chưa, hay là muốn đến xem chuyện cười của tôi?”

Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết cũng cảm thấy khó chịu trong lòng!

Đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc người phụ nữ này sao vậy, miệng một ngụm thuốc súng!

Sở Bắc cũng khẽ nhíu mày!

“Chỉ tùy tiện xem mà thôi, có vấn đề gì sao?”

Công bằng mà nói, Sở Bắc đã rất lịch sự rồi!

Nhưng người phụ nữ kia lại giống như ăn trúng pháo đốt vậy, chỉ vào mũi Sở Bắc mà mắng!

“Nhìn gì mà nhìn, xem cái khỉ gì mà xem! Bà đây làm ăn thất bại, thấy vui lắm sao?”

“Mau cút đi cho bà, còn xem nữa tôi móc mắt cậu ra!”

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 439“Anh còn đứng ngây đó làm gì? Không nhìn thấy còn nhiều đồ chưa dọn à? Chẳng lẽ muốn tôi tự thân động tay sao?”Người phụ nữ chống tay, vênh mặt hất hàm.Ở bên cạnh, vẻ mặt nhân viên đành chịu, cũng chỉ có thể làm theo!Lạc Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy vậy, cũng thầm giật mình!Trông bộ dạng, nơi này có lẽ trước đây là một cửa hàng đồ xa xỉ.Nhưng bây giờ đã đóng cửa rồi.“Chính là nơi này, có thích không?”Sở Bắc thì lại không quan tâm người bên trong, cười hỏi Lạc Tuyết.“Nơi này?”Lạc Tuyết có chút ngây người.Đoạn đường chỗ này không phải tốt nhất, nhưng chắc chắn cũng không tệ.Nhìn lại bên trong cửa hàng, ít nhất cũng một trăm mét vuông, như vậy có phải quá lớn không?Ba trăm nghìn kia của anh có lẽ cũng không đủ thuê một tháng nữa!“Sở Bắc, anh chắc chắn sao? Nhưng chúng ta không có tiền!”Giọng điệu Lạc Tuyết chán nản, có chút chột dạ!“Yên tâm!”Sở Bắc khẽ cười, không giải thích, người phụ nữ kia có vẻ cũng nhìn thấy Sở Bắc và Lạc Tuyết nên lập tức nhíu mày: “Chậc chậc, mấy người đến đây làm gì?”“Không nhìn thấy biển hiệu bị tôi dỡ xuống rồi sao, không có chuyện gì thì mau đi đi!”Người phụ nữ vừa mở lời đã rất tức tối, huơ tay đuổi Sở Bắc và Lạc Tuyết như đuổi ruồi vậy!Lạc Tuyết nhướng mày, người phụ nữ này không phải ăn trúng thuốc súng rồi chứ?Sở Bắc khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt vô cảm.“Nếu tôi nói không sai thì cửa hàng này, đã bị mua lại rồi đúng chứ?”Nghe thấy lời này, người phụ nữ khẽ nhíu mày.Nhìn kỹ Sở Bắc một lượt rồi hừ một tiếng.“Chẳng lẽ cửa hàng này bị cậu mua lại rồi?”Người phụ nữ nhíu mày, nói đến đây trong lòng rất không vui!“Thế nào, cậu là muốn đến xem tôi đã dỡ xuống chưa, hay là muốn đến xem chuyện cười của tôi?”Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết cũng cảm thấy khó chịu trong lòng!Đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc người phụ nữ này sao vậy, miệng một ngụm thuốc súng!Sở Bắc cũng khẽ nhíu mày!“Chỉ tùy tiện xem mà thôi, có vấn đề gì sao?”Công bằng mà nói, Sở Bắc đã rất lịch sự rồi!Nhưng người phụ nữ kia lại giống như ăn trúng pháo đốt vậy, chỉ vào mũi Sở Bắc mà mắng!“Nhìn gì mà nhìn, xem cái khỉ gì mà xem! Bà đây làm ăn thất bại, thấy vui lắm sao?”“Mau cút đi cho bà, còn xem nữa tôi móc mắt cậu ra!”

Chương 439