Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 447
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 447Không thể không nói, lời bọn họ vừa nói lúc này, thật sự có hơi quá đáng.“Không sao, đi vào đi!”Sở Bắc cười lắc đầu, chỉ bị châm chọc hai câu mà thôi, cũng chẳng phải bị khoét hai miếng thịt.Chỉ cần không đến mức quá đáng thì anh đều có thể nhịn!Một nhà lần lượt đi vào nhà hàng!Mà lần này, thật sự bị Chu Cầm đoán trúng rồi!Nhà hàng này, tuy bên ngoài trông đơn giản bình thường!Nhưng bên trong lại trang trí rất xa hoa, so với nhà hàng ba sao Michelin chắc chắn cũng kém!Vừa đi vào cửa chính thì có một hòn non bộ nhỏ, trên hòn non bộ có cây cầu được chạm khắc bằng ngọc, trông rất tinh xảo!Lại thêm nước xanh chảy quanh, cá chầm chậm bơi trong nước!Làm ra cảnh như vậy, chắc chắn phải trên trăm vạn! Đọc nhanh tại VietWriter.vnLập tức khiến mẹ con Chu Lệ và Dương Ân kinh ngạc!Ánh mắt gần như có thể phát sáng, chỉ hận không thể đem hòn non bộ này về!Sau phần núi giả, là đủ các loại hoa cỏ, hương thơm xộc vào mũi.Giữa hoa cỏ còn có một con khổng tước đứng đó.Dương Ân dùng tay khẽ chọc vào, phát hiện nó lại động đậy, lại chậc chậc tấm tắc!Hai mẹ con giống như ông hai nhà quê mới lên phố vậy, nhìn nơi này trông chỗ kia!Trông không khác gì khỉ trong sở thú!Thấy vậy, Lạc Tuyết có gì không hiểu chứ?Che miệng khẽ cười, cũng không nói gì?“Hai vị, xin hỏi có gì cần giúp đỡ không?”Lúc này, một nhân viên phục vụ tiến lên, nhìn mẹ con Chu Lệ!Mặc dù vẻ mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lại khinh thường, vẫn không che giấu được!“A? Chúng tôi, chúng tôi đến ăn cơm!”Vừa nhìn Dương Ân này là đã biết lần đầu đến nơi cao cấp như vậy rồi!Đối mặt với nhân viên phục vụ cũng không biết nói gì!“Đúng đúng, chúng tôi đến ăn cơm, có chỗ không? Sắp xếp cho tôi một chút!”Chu Lệ đã không kịp đợi nữa rồi!Sảnh lớn đã xa hoa đến vậy, thức ăn bên trong chắc chắn rất ngon!“Chuyện này…”Nhân viên phục vụ ngây người, ánh mắt lại càng khinh thường.Nhưng khóe miệng vẫn duy trì nụ cười đúng mực!“Xin hỏi có đặt chỗ trước chưa vậy? Chỗ chúng tôi đều phải đặt chỗ trước!”“Đặt chỗ…”Lúc này, Chu Lệ và Dương Ân lập tức ngây người!Bọn họ lần đầu tiên đến, nào hiểu gì đâu? Chỉ có thể cầu cứu nhìn Lạc Tuyết!
Chương 447
Không thể không nói, lời bọn họ vừa nói lúc này, thật sự có hơi quá đáng.
“Không sao, đi vào đi!”
Sở Bắc cười lắc đầu, chỉ bị châm chọc hai câu mà thôi, cũng chẳng phải bị khoét hai miếng thịt.
Chỉ cần không đến mức quá đáng thì anh đều có thể nhịn!
Một nhà lần lượt đi vào nhà hàng!
Mà lần này, thật sự bị Chu Cầm đoán trúng rồi!
Nhà hàng này, tuy bên ngoài trông đơn giản bình thường!
Nhưng bên trong lại trang trí rất xa hoa, so với nhà hàng ba sao Michelin chắc chắn cũng kém!
Vừa đi vào cửa chính thì có một hòn non bộ nhỏ, trên hòn non bộ có cây cầu được chạm khắc bằng ngọc, trông rất tinh xảo!
Lại thêm nước xanh chảy quanh, cá chầm chậm bơi trong nước!
Làm ra cảnh như vậy, chắc chắn phải trên trăm vạn! Đọc nhanh tại VietWriter.vn
Lập tức khiến mẹ con Chu Lệ và Dương Ân kinh ngạc!
Ánh mắt gần như có thể phát sáng, chỉ hận không thể đem hòn non bộ này về!
Sau phần núi giả, là đủ các loại hoa cỏ, hương thơm xộc vào mũi.
Giữa hoa cỏ còn có một con khổng tước đứng đó.
Dương Ân dùng tay khẽ chọc vào, phát hiện nó lại động đậy, lại chậc chậc tấm tắc!
Hai mẹ con giống như ông hai nhà quê mới lên phố vậy, nhìn nơi này trông chỗ kia!
Trông không khác gì khỉ trong sở thú!
Thấy vậy, Lạc Tuyết có gì không hiểu chứ?
Che miệng khẽ cười, cũng không nói gì?
“Hai vị, xin hỏi có gì cần giúp đỡ không?”
Lúc này, một nhân viên phục vụ tiến lên, nhìn mẹ con Chu Lệ!
Mặc dù vẻ mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lại khinh thường, vẫn không che giấu được!
“A? Chúng tôi, chúng tôi đến ăn cơm!”
Vừa nhìn Dương Ân này là đã biết lần đầu đến nơi cao cấp như vậy rồi!
Đối mặt với nhân viên phục vụ cũng không biết nói gì!
“Đúng đúng, chúng tôi đến ăn cơm, có chỗ không? Sắp xếp cho tôi một chút!”
Chu Lệ đã không kịp đợi nữa rồi!
Sảnh lớn đã xa hoa đến vậy, thức ăn bên trong chắc chắn rất ngon!
“Chuyện này…”
Nhân viên phục vụ ngây người, ánh mắt lại càng khinh thường.
Nhưng khóe miệng vẫn duy trì nụ cười đúng mực!
“Xin hỏi có đặt chỗ trước chưa vậy? Chỗ chúng tôi đều phải đặt chỗ trước!”
“Đặt chỗ…”
Lúc này, Chu Lệ và Dương Ân lập tức ngây người!
Bọn họ lần đầu tiên đến, nào hiểu gì đâu? Chỉ có thể cầu cứu nhìn Lạc Tuyết!
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 447Không thể không nói, lời bọn họ vừa nói lúc này, thật sự có hơi quá đáng.“Không sao, đi vào đi!”Sở Bắc cười lắc đầu, chỉ bị châm chọc hai câu mà thôi, cũng chẳng phải bị khoét hai miếng thịt.Chỉ cần không đến mức quá đáng thì anh đều có thể nhịn!Một nhà lần lượt đi vào nhà hàng!Mà lần này, thật sự bị Chu Cầm đoán trúng rồi!Nhà hàng này, tuy bên ngoài trông đơn giản bình thường!Nhưng bên trong lại trang trí rất xa hoa, so với nhà hàng ba sao Michelin chắc chắn cũng kém!Vừa đi vào cửa chính thì có một hòn non bộ nhỏ, trên hòn non bộ có cây cầu được chạm khắc bằng ngọc, trông rất tinh xảo!Lại thêm nước xanh chảy quanh, cá chầm chậm bơi trong nước!Làm ra cảnh như vậy, chắc chắn phải trên trăm vạn! Đọc nhanh tại VietWriter.vnLập tức khiến mẹ con Chu Lệ và Dương Ân kinh ngạc!Ánh mắt gần như có thể phát sáng, chỉ hận không thể đem hòn non bộ này về!Sau phần núi giả, là đủ các loại hoa cỏ, hương thơm xộc vào mũi.Giữa hoa cỏ còn có một con khổng tước đứng đó.Dương Ân dùng tay khẽ chọc vào, phát hiện nó lại động đậy, lại chậc chậc tấm tắc!Hai mẹ con giống như ông hai nhà quê mới lên phố vậy, nhìn nơi này trông chỗ kia!Trông không khác gì khỉ trong sở thú!Thấy vậy, Lạc Tuyết có gì không hiểu chứ?Che miệng khẽ cười, cũng không nói gì?“Hai vị, xin hỏi có gì cần giúp đỡ không?”Lúc này, một nhân viên phục vụ tiến lên, nhìn mẹ con Chu Lệ!Mặc dù vẻ mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lại khinh thường, vẫn không che giấu được!“A? Chúng tôi, chúng tôi đến ăn cơm!”Vừa nhìn Dương Ân này là đã biết lần đầu đến nơi cao cấp như vậy rồi!Đối mặt với nhân viên phục vụ cũng không biết nói gì!“Đúng đúng, chúng tôi đến ăn cơm, có chỗ không? Sắp xếp cho tôi một chút!”Chu Lệ đã không kịp đợi nữa rồi!Sảnh lớn đã xa hoa đến vậy, thức ăn bên trong chắc chắn rất ngon!“Chuyện này…”Nhân viên phục vụ ngây người, ánh mắt lại càng khinh thường.Nhưng khóe miệng vẫn duy trì nụ cười đúng mực!“Xin hỏi có đặt chỗ trước chưa vậy? Chỗ chúng tôi đều phải đặt chỗ trước!”“Đặt chỗ…”Lúc này, Chu Lệ và Dương Ân lập tức ngây người!Bọn họ lần đầu tiên đến, nào hiểu gì đâu? Chỉ có thể cầu cứu nhìn Lạc Tuyết!