Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 451

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 451Lúc này, không chỉ Lạc Tuyết mà ngay cả Chu Cầm, sắc mặt cũng khó coi!Rõ ràng nếu Lạc Tuyết còn làm ở Lạc Thị thì kiểu gì hai mẹ con nhà này cũng bám riết lấy cô.Thậm chí, còn bắt cô xếp một công việc cho Dương Ân ấy chứ.Nhưng bây giờ, sau khi nghe thấy Lạc Tuyết đã thôi việc ở tập đoàn Lạc Thị, họ đã lật mặt ngay lập tức.Hơn nữa, giọng điệu của họ cũng tỏ rõ thái độ coi thường Lạc Tuyết.Đúng là mặt dày hơn cái thớt!Đến Sở Bắc cũng phải cau mày lại.Với thân phận là thần tướng trấn quốc, anh cũng đã trải sự đời khá nhiều.Nhưng hạng người mặt dày cỡ này thì vẫn là lần đầu tiên được thấy.Chu Cầm cũng nhăn mặt lại và thầm thấy bực mình.“Tiểu Tuyết, chúng ta vẫn còn ba mươi phần trăm cổ phần của Lạc Thị cơ mà?”“Dù bây giờ, con có không làm việc thì hàng năm vẫn được khoảng bảy, tám mươi nghìn hoa hồng, đúng không?”Nghe thấy thế, Chu Lệ và Dương Ân lập tức ngoái lại rồi nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết.Nhưng cô chỉ thở dài một cách chán trường rồi lắc đầu.“Đổi thành tiền mặt rồi mẹ ạ!”“Đổi sang tiền mặt rồi ư?”, Chu Cầm ngạc nhiên hỏi: “Đổi được bao nhiêu? Nếu không được một, hai trăm nghìn thì mẹ không đồng ý đâu đấy!”Chu Cầm không phải kẻ ngốc, bà ta biết rõ dù họ nắm trong tay cổ phần của tập đoàn, nhưng muốn lấy tiền hoa hồng hàng năm của nhà họ Lạc chắc cũng khó như lên trời.Vì vậy, đổi sang tiền mặt cũng được!Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không được quá ít.Trông thấy ánh nhìn chăm chú của mấy người ở phía đối diện, Lạc Tuyết đành giơ ba ngón tay lên.“Ba trăm nghìn!”“Ba trăm nghìn?”Cả ba người cùng đồng thanh hô lên.Chu Cầm khá hài lòng với con số này.Còn Chu Lệ và Dương Ân cũng sáng mắt lên, hai mẹ con họ đưa mắt nhìn nhau, không biết lại đang suy tính gì.Bầu không khí lập tức lắng xuống.Một lát sau, các món ăn đều đã được mang lên.Phải công nhận là đồ ăn ở khách sạn đẳng cấp đúng là khác hẳn.Từ sắc đến hương đều không chê vào đâu được.Nhất là Chu Lệ và Dương Ân, vừa nhìn thấy các món ăn đặc sắc trên bàn, họ sắp chảy nước miếng đến nơi rồi.Chu Cầm cạn lời khi thấy dáng vẻ này của hai mẹ con họ.“Hai mẹ con dì cứ ăn tự nhiên, hôm nay nhà chị mời!”Như chỉ chờ có thế, hai mẹ con nhà kia lập tức ăn như ma đói.

Chương 451

Lúc này, không chỉ Lạc Tuyết mà ngay cả Chu Cầm, sắc mặt cũng khó coi!

Rõ ràng nếu Lạc Tuyết còn làm ở Lạc Thị thì kiểu gì hai mẹ con nhà này cũng bám riết lấy cô.

Thậm chí, còn bắt cô xếp một công việc cho Dương Ân ấy chứ.

Nhưng bây giờ, sau khi nghe thấy Lạc Tuyết đã thôi việc ở tập đoàn Lạc Thị, họ đã lật mặt ngay lập tức.

Hơn nữa, giọng điệu của họ cũng tỏ rõ thái độ coi thường Lạc Tuyết.

Đúng là mặt dày hơn cái thớt!

Đến Sở Bắc cũng phải cau mày lại.

Với thân phận là thần tướng trấn quốc, anh cũng đã trải sự đời khá nhiều.

Nhưng hạng người mặt dày cỡ này thì vẫn là lần đầu tiên được thấy.

Chu Cầm cũng nhăn mặt lại và thầm thấy bực mình.

“Tiểu Tuyết, chúng ta vẫn còn ba mươi phần trăm cổ phần của Lạc Thị cơ mà?”

“Dù bây giờ, con có không làm việc thì hàng năm vẫn được khoảng bảy, tám mươi nghìn hoa hồng, đúng không?”

Nghe thấy thế, Chu Lệ và Dương Ân lập tức ngoái lại rồi nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết.

Nhưng cô chỉ thở dài một cách chán trường rồi lắc đầu.

“Đổi thành tiền mặt rồi mẹ ạ!”

“Đổi sang tiền mặt rồi ư?”, Chu Cầm ngạc nhiên hỏi: “Đổi được bao nhiêu? Nếu không được một, hai trăm nghìn thì mẹ không đồng ý đâu đấy!”

Chu Cầm không phải kẻ ngốc, bà ta biết rõ dù họ nắm trong tay cổ phần của tập đoàn, nhưng muốn lấy tiền hoa hồng hàng năm của nhà họ Lạc chắc cũng khó như lên trời.

Vì vậy, đổi sang tiền mặt cũng được!

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không được quá ít.

Trông thấy ánh nhìn chăm chú của mấy người ở phía đối diện, Lạc Tuyết đành giơ ba ngón tay lên.

“Ba trăm nghìn!”

“Ba trăm nghìn?”

Cả ba người cùng đồng thanh hô lên.

Chu Cầm khá hài lòng với con số này.

Còn Chu Lệ và Dương Ân cũng sáng mắt lên, hai mẹ con họ đưa mắt nhìn nhau, không biết lại đang suy tính gì.

Bầu không khí lập tức lắng xuống.

Một lát sau, các món ăn đều đã được mang lên.

Phải công nhận là đồ ăn ở khách sạn đẳng cấp đúng là khác hẳn.

Từ sắc đến hương đều không chê vào đâu được.

Nhất là Chu Lệ và Dương Ân, vừa nhìn thấy các món ăn đặc sắc trên bàn, họ sắp chảy nước miếng đến nơi rồi.

Chu Cầm cạn lời khi thấy dáng vẻ này của hai mẹ con họ.

“Hai mẹ con dì cứ ăn tự nhiên, hôm nay nhà chị mời!”

Như chỉ chờ có thế, hai mẹ con nhà kia lập tức ăn như ma đói.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 451Lúc này, không chỉ Lạc Tuyết mà ngay cả Chu Cầm, sắc mặt cũng khó coi!Rõ ràng nếu Lạc Tuyết còn làm ở Lạc Thị thì kiểu gì hai mẹ con nhà này cũng bám riết lấy cô.Thậm chí, còn bắt cô xếp một công việc cho Dương Ân ấy chứ.Nhưng bây giờ, sau khi nghe thấy Lạc Tuyết đã thôi việc ở tập đoàn Lạc Thị, họ đã lật mặt ngay lập tức.Hơn nữa, giọng điệu của họ cũng tỏ rõ thái độ coi thường Lạc Tuyết.Đúng là mặt dày hơn cái thớt!Đến Sở Bắc cũng phải cau mày lại.Với thân phận là thần tướng trấn quốc, anh cũng đã trải sự đời khá nhiều.Nhưng hạng người mặt dày cỡ này thì vẫn là lần đầu tiên được thấy.Chu Cầm cũng nhăn mặt lại và thầm thấy bực mình.“Tiểu Tuyết, chúng ta vẫn còn ba mươi phần trăm cổ phần của Lạc Thị cơ mà?”“Dù bây giờ, con có không làm việc thì hàng năm vẫn được khoảng bảy, tám mươi nghìn hoa hồng, đúng không?”Nghe thấy thế, Chu Lệ và Dương Ân lập tức ngoái lại rồi nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết.Nhưng cô chỉ thở dài một cách chán trường rồi lắc đầu.“Đổi thành tiền mặt rồi mẹ ạ!”“Đổi sang tiền mặt rồi ư?”, Chu Cầm ngạc nhiên hỏi: “Đổi được bao nhiêu? Nếu không được một, hai trăm nghìn thì mẹ không đồng ý đâu đấy!”Chu Cầm không phải kẻ ngốc, bà ta biết rõ dù họ nắm trong tay cổ phần của tập đoàn, nhưng muốn lấy tiền hoa hồng hàng năm của nhà họ Lạc chắc cũng khó như lên trời.Vì vậy, đổi sang tiền mặt cũng được!Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không được quá ít.Trông thấy ánh nhìn chăm chú của mấy người ở phía đối diện, Lạc Tuyết đành giơ ba ngón tay lên.“Ba trăm nghìn!”“Ba trăm nghìn?”Cả ba người cùng đồng thanh hô lên.Chu Cầm khá hài lòng với con số này.Còn Chu Lệ và Dương Ân cũng sáng mắt lên, hai mẹ con họ đưa mắt nhìn nhau, không biết lại đang suy tính gì.Bầu không khí lập tức lắng xuống.Một lát sau, các món ăn đều đã được mang lên.Phải công nhận là đồ ăn ở khách sạn đẳng cấp đúng là khác hẳn.Từ sắc đến hương đều không chê vào đâu được.Nhất là Chu Lệ và Dương Ân, vừa nhìn thấy các món ăn đặc sắc trên bàn, họ sắp chảy nước miếng đến nơi rồi.Chu Cầm cạn lời khi thấy dáng vẻ này của hai mẹ con họ.“Hai mẹ con dì cứ ăn tự nhiên, hôm nay nhà chị mời!”Như chỉ chờ có thế, hai mẹ con nhà kia lập tức ăn như ma đói.

Chương 451