Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 455
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 455“Tiểu Ân, muốn uống gì thì cứ gọi đi con, nếu bác con đã nói vậy rồi thì chúng ta đừng khách sáo làm gì”.Chu Lệ vừa nói vừa ngồi xuống, bà ta cũng chưa từng uống rượu tây bao giờ, đương nhiên phải tranh thủ cơ hội nếm thử rồi.“Ha ha, vậy cháu không khách sáo nữa nha bác!”Dương Ân cười tươi rồi xem thực đơn và gọi nhân viên phục vụ vào.“Phục vụ, đây là rượu gì… Rémy Martin à, lấy một chai này và mấy cái bát nhé, để cả nhà chúng tôi chung vui”.Nghe thấy thế thì mặt nhân viên phục vụ nghệt ra.Uống Rémy Martin mà dùng bát ư? Kiểu gì vậy?“Còn ngây ra đó làm gì? Nhà tôi tôi không thiếu tiền đâu, nhanh cái chân lên!”Dương Ân mất kiên nhẫn, bắt đầu quát nạt nên nhân viên phục vụ đành đi làm ngay.Lạc Tuyết ngồi ở phía đối diện chỉ biết lắc đầu trong bất lực.Cậu em họ này của cô đúng là cực phẩm.Không lâu sau, rượu đã được mang lên.Nhân viên phục vụ mang mấy cái ly đế cao tới, đang định pha rượu thì đã bị Dương Ân giành mất chai rượu.“Được rồi, để tôi tự làm!”Dương Ân vội vàng mở chai rồi rót cho mình một ly đầy ứ ự trước.Sau đó, cậu ta uống cạn cả ly luôn.Nhân viên phục vụ há hốc miệng, định ngăn cản nhưng đã muộn.“Ưm, ngon phết đấy, mỗi tội hơi cay cổ một tẹo”.Uống hết một ly xong, mặt Dương Ân đã đỏ lựng.Sau đó, còn ra vẻ nhận xét một câu.Thấy thế, nhân viên phục vụ suýt bật cười thành tiếng.Rémy Martin là rượu mạnh, dù nồng độ cồn không cao bằng rượu truyền thống, song độ ngấm thì rất khủng khiếp.Cho nên trước khi uống cần pha chế thêm một chút.Vậy mà Dương Ân chẳng những không uống rượu pha thêm, mà còn nốc hết cả một ly đầy.Cô nhân viên này đã làm việc ở đây ba năm, nhưng chưa từng thấy ai uống Rémy Martin như thế này bao giờ.Đúng là đồ nhà quê!“Nào, để con trai kính mẹ một ly!”Chu Lệ thấy thế thì cũng vội vàng cầm ly của mình lên.Dương Ân rót cho bà ta một ly rồi lại rót vào ly của mình.Sau đó, hai mẹ con còn cụng ly với nhau.Chu Lệ chỉ nhấp một ngụm nhỏ thì đã nhăn mặt.Lần đầu tiên bà ta uống rượu tây, nhưng không thích cho lắm, thậm chí còn thấy không ngon bằng rượu quê bán có mấy đồng ở nhà mình.
Chương 455
“Tiểu Ân, muốn uống gì thì cứ gọi đi con, nếu bác con đã nói vậy rồi thì chúng ta đừng khách sáo làm gì”.
Chu Lệ vừa nói vừa ngồi xuống, bà ta cũng chưa từng uống rượu tây bao giờ, đương nhiên phải tranh thủ cơ hội nếm thử rồi.
“Ha ha, vậy cháu không khách sáo nữa nha bác!”
Dương Ân cười tươi rồi xem thực đơn và gọi nhân viên phục vụ vào.
“Phục vụ, đây là rượu gì… Rémy Martin à, lấy một chai này và mấy cái bát nhé, để cả nhà chúng tôi chung vui”.
Nghe thấy thế thì mặt nhân viên phục vụ nghệt ra.
Uống Rémy Martin mà dùng bát ư? Kiểu gì vậy?
“Còn ngây ra đó làm gì? Nhà tôi tôi không thiếu tiền đâu, nhanh cái chân lên!”
Dương Ân mất kiên nhẫn, bắt đầu quát nạt nên nhân viên phục vụ đành đi làm ngay.
Lạc Tuyết ngồi ở phía đối diện chỉ biết lắc đầu trong bất lực.
Cậu em họ này của cô đúng là cực phẩm.
Không lâu sau, rượu đã được mang lên.
Nhân viên phục vụ mang mấy cái ly đế cao tới, đang định pha rượu thì đã bị Dương Ân giành mất chai rượu.
“Được rồi, để tôi tự làm!”
Dương Ân vội vàng mở chai rồi rót cho mình một ly đầy ứ ự trước.
Sau đó, cậu ta uống cạn cả ly luôn.
Nhân viên phục vụ há hốc miệng, định ngăn cản nhưng đã muộn.
“Ưm, ngon phết đấy, mỗi tội hơi cay cổ một tẹo”.
Uống hết một ly xong, mặt Dương Ân đã đỏ lựng.
Sau đó, còn ra vẻ nhận xét một câu.
Thấy thế, nhân viên phục vụ suýt bật cười thành tiếng.
Rémy Martin là rượu mạnh, dù nồng độ cồn không cao bằng rượu truyền thống, song độ ngấm thì rất khủng khiếp.
Cho nên trước khi uống cần pha chế thêm một chút.
Vậy mà Dương Ân chẳng những không uống rượu pha thêm, mà còn nốc hết cả một ly đầy.
Cô nhân viên này đã làm việc ở đây ba năm, nhưng chưa từng thấy ai uống Rémy Martin như thế này bao giờ.
Đúng là đồ nhà quê!
“Nào, để con trai kính mẹ một ly!”
Chu Lệ thấy thế thì cũng vội vàng cầm ly của mình lên.
Dương Ân rót cho bà ta một ly rồi lại rót vào ly của mình.
Sau đó, hai mẹ con còn cụng ly với nhau.
Chu Lệ chỉ nhấp một ngụm nhỏ thì đã nhăn mặt.
Lần đầu tiên bà ta uống rượu tây, nhưng không thích cho lắm, thậm chí còn thấy không ngon bằng rượu quê bán có mấy đồng ở nhà mình.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 455“Tiểu Ân, muốn uống gì thì cứ gọi đi con, nếu bác con đã nói vậy rồi thì chúng ta đừng khách sáo làm gì”.Chu Lệ vừa nói vừa ngồi xuống, bà ta cũng chưa từng uống rượu tây bao giờ, đương nhiên phải tranh thủ cơ hội nếm thử rồi.“Ha ha, vậy cháu không khách sáo nữa nha bác!”Dương Ân cười tươi rồi xem thực đơn và gọi nhân viên phục vụ vào.“Phục vụ, đây là rượu gì… Rémy Martin à, lấy một chai này và mấy cái bát nhé, để cả nhà chúng tôi chung vui”.Nghe thấy thế thì mặt nhân viên phục vụ nghệt ra.Uống Rémy Martin mà dùng bát ư? Kiểu gì vậy?“Còn ngây ra đó làm gì? Nhà tôi tôi không thiếu tiền đâu, nhanh cái chân lên!”Dương Ân mất kiên nhẫn, bắt đầu quát nạt nên nhân viên phục vụ đành đi làm ngay.Lạc Tuyết ngồi ở phía đối diện chỉ biết lắc đầu trong bất lực.Cậu em họ này của cô đúng là cực phẩm.Không lâu sau, rượu đã được mang lên.Nhân viên phục vụ mang mấy cái ly đế cao tới, đang định pha rượu thì đã bị Dương Ân giành mất chai rượu.“Được rồi, để tôi tự làm!”Dương Ân vội vàng mở chai rồi rót cho mình một ly đầy ứ ự trước.Sau đó, cậu ta uống cạn cả ly luôn.Nhân viên phục vụ há hốc miệng, định ngăn cản nhưng đã muộn.“Ưm, ngon phết đấy, mỗi tội hơi cay cổ một tẹo”.Uống hết một ly xong, mặt Dương Ân đã đỏ lựng.Sau đó, còn ra vẻ nhận xét một câu.Thấy thế, nhân viên phục vụ suýt bật cười thành tiếng.Rémy Martin là rượu mạnh, dù nồng độ cồn không cao bằng rượu truyền thống, song độ ngấm thì rất khủng khiếp.Cho nên trước khi uống cần pha chế thêm một chút.Vậy mà Dương Ân chẳng những không uống rượu pha thêm, mà còn nốc hết cả một ly đầy.Cô nhân viên này đã làm việc ở đây ba năm, nhưng chưa từng thấy ai uống Rémy Martin như thế này bao giờ.Đúng là đồ nhà quê!“Nào, để con trai kính mẹ một ly!”Chu Lệ thấy thế thì cũng vội vàng cầm ly của mình lên.Dương Ân rót cho bà ta một ly rồi lại rót vào ly của mình.Sau đó, hai mẹ con còn cụng ly với nhau.Chu Lệ chỉ nhấp một ngụm nhỏ thì đã nhăn mặt.Lần đầu tiên bà ta uống rượu tây, nhưng không thích cho lắm, thậm chí còn thấy không ngon bằng rượu quê bán có mấy đồng ở nhà mình.