Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 465
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 465Hắn tỏ vẻ như sẽ quyết sống mái với anh.Đám đàn em sau lưng hắn cũng đầy căm phẫn.“Thằng chó, mày chán sống rồi phải không?”“Dám đánh anh Lục, bố phải đập chết mày!”Cả đám cất giọng mắng chửi rồi xông lên định đánh Sở Bắc.Thấy thế, Chu Cầm và Lạc Tuyết đều sợ hết hồn.Họ vừa tức vừa sợ, nhưng không biết phải làm thế nào.Còn Chu Lệ và Dương Ân ở phía đối diện lại thở phào một hơi.Họ đang mừng thầm.Chỉ cần anh Lục này không gây phiền phức cho họ là được.Ngoài ra, họ sẽ mặc kệ hết.Song, Sở Bắc vẫn bình thản ngồi im một chỗ.Anh chỉ giơ một chân lên.Băng ghế dài ở phía trước lập tức bị đá bay, sau đó đập trúng vào người của mấy tên lưu manh đó.Trông Sở Bắc chẳng có vẻ mệt nhọc gì, nhưng đám kia đã bị thương nặng.Họ bay lùi lại rồi ngã sõng soài, mãi không đứng dậy được.Mười mấy tên ấy còn chưa chạm được vào vạt áo của Sở Bắc thì đã ngã nhào.Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải há hốc miệng.Chu Lệ và Dương Ân cũng không ngoại lệ.Sở Bắc cũng giỏi đánh đấm quá nhỉ!“Mẹ kiếp, thằng kia, mày là ai?”La Lục tái mặt, lúc hỏi còn lùi lại vài bước để tạo khoảng cách với Sở Bắc.Dứt lời, hắn lại trợn mắt lườm Dương Ân.“Thằng khốn, mày bảo giới thiệu chị họ mày cho tao cơ mà? Giờ thế này là sao? Mày đùa tao à?”Dương Ân chỉ biết hoang mang khi nghe La Lục chất vấn.Cậu ta vốn định lôi Lạc Tuyết làm tấm lá chắn, ai ngờ lại bị Sở Bắc phá hỏng mất kế hoạch.Giờ mà lại khiến La Lục nổi điên lên thì rách việc.“Anh… anh Lục, chỉ là hiểu lầm thôi, không liên quan đến tôi!”Dương Ân sợ mất mật, vội vàng xua tay.Sau đó, cậu ta ngoái lại nhìn Sở Bắc rồi chửi bới.“Họ Sở kia, anh thích gì hả? Định gây khó dễ cho tôi đúng không?”“Đúng đấy, Tiểu Tuyết, cháu cũng thật là…”Dương Ân vừa nói dứt câu thì Chu Lệ cũng phụ hoạ theo ngay.“Cháu nhìn xem mình tìm được một người chồng như thế nào đi, đã ăn bám rồi còn chuyên gây hoạ, thế mà vẫn cứ giư khư khư ấy!”
Chương 465
Hắn tỏ vẻ như sẽ quyết sống mái với anh.
Đám đàn em sau lưng hắn cũng đầy căm phẫn.
“Thằng chó, mày chán sống rồi phải không?”
“Dám đánh anh Lục, bố phải đập chết mày!”
Cả đám cất giọng mắng chửi rồi xông lên định đánh Sở Bắc.
Thấy thế, Chu Cầm và Lạc Tuyết đều sợ hết hồn.
Họ vừa tức vừa sợ, nhưng không biết phải làm thế nào.
Còn Chu Lệ và Dương Ân ở phía đối diện lại thở phào một hơi.
Họ đang mừng thầm.
Chỉ cần anh Lục này không gây phiền phức cho họ là được.
Ngoài ra, họ sẽ mặc kệ hết.
Song, Sở Bắc vẫn bình thản ngồi im một chỗ.
Anh chỉ giơ một chân lên.
Băng ghế dài ở phía trước lập tức bị đá bay, sau đó đập trúng vào người của mấy tên lưu manh đó.
Trông Sở Bắc chẳng có vẻ mệt nhọc gì, nhưng đám kia đã bị thương nặng.
Họ bay lùi lại rồi ngã sõng soài, mãi không đứng dậy được.
Mười mấy tên ấy còn chưa chạm được vào vạt áo của Sở Bắc thì đã ngã nhào.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải há hốc miệng.
Chu Lệ và Dương Ân cũng không ngoại lệ.
Sở Bắc cũng giỏi đánh đấm quá nhỉ!
“Mẹ kiếp, thằng kia, mày là ai?”
La Lục tái mặt, lúc hỏi còn lùi lại vài bước để tạo khoảng cách với Sở Bắc.
Dứt lời, hắn lại trợn mắt lườm Dương Ân.
“Thằng khốn, mày bảo giới thiệu chị họ mày cho tao cơ mà? Giờ thế này là sao? Mày đùa tao à?”
Dương Ân chỉ biết hoang mang khi nghe La Lục chất vấn.
Cậu ta vốn định lôi Lạc Tuyết làm tấm lá chắn, ai ngờ lại bị Sở Bắc phá hỏng mất kế hoạch.
Giờ mà lại khiến La Lục nổi điên lên thì rách việc.
“Anh… anh Lục, chỉ là hiểu lầm thôi, không liên quan đến tôi!”
Dương Ân sợ mất mật, vội vàng xua tay.
Sau đó, cậu ta ngoái lại nhìn Sở Bắc rồi chửi bới.
“Họ Sở kia, anh thích gì hả? Định gây khó dễ cho tôi đúng không?”
“Đúng đấy, Tiểu Tuyết, cháu cũng thật là…”
Dương Ân vừa nói dứt câu thì Chu Lệ cũng phụ hoạ theo ngay.
“Cháu nhìn xem mình tìm được một người chồng như thế nào đi, đã ăn bám rồi còn chuyên gây hoạ, thế mà vẫn cứ giư khư khư ấy!”
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 465Hắn tỏ vẻ như sẽ quyết sống mái với anh.Đám đàn em sau lưng hắn cũng đầy căm phẫn.“Thằng chó, mày chán sống rồi phải không?”“Dám đánh anh Lục, bố phải đập chết mày!”Cả đám cất giọng mắng chửi rồi xông lên định đánh Sở Bắc.Thấy thế, Chu Cầm và Lạc Tuyết đều sợ hết hồn.Họ vừa tức vừa sợ, nhưng không biết phải làm thế nào.Còn Chu Lệ và Dương Ân ở phía đối diện lại thở phào một hơi.Họ đang mừng thầm.Chỉ cần anh Lục này không gây phiền phức cho họ là được.Ngoài ra, họ sẽ mặc kệ hết.Song, Sở Bắc vẫn bình thản ngồi im một chỗ.Anh chỉ giơ một chân lên.Băng ghế dài ở phía trước lập tức bị đá bay, sau đó đập trúng vào người của mấy tên lưu manh đó.Trông Sở Bắc chẳng có vẻ mệt nhọc gì, nhưng đám kia đã bị thương nặng.Họ bay lùi lại rồi ngã sõng soài, mãi không đứng dậy được.Mười mấy tên ấy còn chưa chạm được vào vạt áo của Sở Bắc thì đã ngã nhào.Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải há hốc miệng.Chu Lệ và Dương Ân cũng không ngoại lệ.Sở Bắc cũng giỏi đánh đấm quá nhỉ!“Mẹ kiếp, thằng kia, mày là ai?”La Lục tái mặt, lúc hỏi còn lùi lại vài bước để tạo khoảng cách với Sở Bắc.Dứt lời, hắn lại trợn mắt lườm Dương Ân.“Thằng khốn, mày bảo giới thiệu chị họ mày cho tao cơ mà? Giờ thế này là sao? Mày đùa tao à?”Dương Ân chỉ biết hoang mang khi nghe La Lục chất vấn.Cậu ta vốn định lôi Lạc Tuyết làm tấm lá chắn, ai ngờ lại bị Sở Bắc phá hỏng mất kế hoạch.Giờ mà lại khiến La Lục nổi điên lên thì rách việc.“Anh… anh Lục, chỉ là hiểu lầm thôi, không liên quan đến tôi!”Dương Ân sợ mất mật, vội vàng xua tay.Sau đó, cậu ta ngoái lại nhìn Sở Bắc rồi chửi bới.“Họ Sở kia, anh thích gì hả? Định gây khó dễ cho tôi đúng không?”“Đúng đấy, Tiểu Tuyết, cháu cũng thật là…”Dương Ân vừa nói dứt câu thì Chu Lệ cũng phụ hoạ theo ngay.“Cháu nhìn xem mình tìm được một người chồng như thế nào đi, đã ăn bám rồi còn chuyên gây hoạ, thế mà vẫn cứ giư khư khư ấy!”