Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 471
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 471La Lục vừa nhìn thấy Long Tam một cái thì quên cả vết thương trên mặt mà khóc lóc chạy tới kể tội ngay.“Anh Long, cuối cùng anh cũng đến rồi, là thằng này, nó vừa đánh em, vừa đòi xử lý anh”.Thấy La Lục nước mắt nước mũi tèm lem, Long Tam cau mày, nhưng không quan tâm.“Dám đánh người của tao, to gan đấy nhỉ!”Long Tam nhíu mày rồi cất giọng hờ hững.Nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc thì gã chợt đứng hình.Như không tìn vào mắt mình, Long Tam phải đưa tay lên dụi mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm thì lập tức ngã khuỵ.Gã giật khoé miệng rồi nuốt nước miếng, mà không nói được gì.“Anh Long, nó đấy ạ, ăn nói ngông cuồng lắm, anh đừng tha cho nó”.La Lục không chú ý đến sắc mặt của Long Tam nên vẫn chỉ vào Sở Bắc rồi nói không ngừng.“Thằng kia, tao khuyên mày mau quỳ xuống xin lỗi đi, sau đó dâng vợ mày ra đây thì tao sẽ xin cho một con đường sống!”“Nếu không tao e mày không gánh nổi hậu quả đâu”.La Lục dương dương đắc ý, thị uy trước mặt Sở Bắc.Mấy tên đàn em của hắn cũng vậy, có Long Tam ở đây rồi thì họ còn sợ gì Sở Bắc nữa.Thậm chí, chỉ cần Long Tam nói một câu thôi là có thể cho Sở Bắc này thăng thiên luôn rồi.“Anh chắc chưa?”Sở Bắc vẫn bình chân như vại, thậm chí còn chẳng thèm ngước lên nhìn.“Anh thử hỏi Long Tam xem anh ta có dám động vào tôi không!”“Ha ha, thằng kia, buồn cười chết mất! Thứ vô danh tiểu tốt như mày, tao thấy…”La Lục nghe thấy thế thì bật cười ha hả.Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì đã phải ngừng lại.Thay vào đó là tiếng bạt tai vang lên.Chát!La Lục ngã lăn ra đất, mặt hẳn rõ vết tay đỏ ửng.Hả…Thấy thế, mọi người đều ngẩn ra.Cả Lạc Tuyết và Chu Cầm cũng vậy.Sao tự nhiên La Lục lại bị đánh?Hơn nữa, người ta tay còn là Long Tam.“Anh… Long, em chửi thằng đó mà, sao anh lại đánh em?”La Lục che má rồi cất giọng đầy tủi hờn.Hắn thật sự không hiểu tại sao Long Tam lại làm vậy.“Đánh mày? Tao còn muốn giết mày nữa kìa!”Long Tam trợn trừng mắt, như thể sắp ăn tươi nuốt sống La Lục đến nơi.
Chương 471
La Lục vừa nhìn thấy Long Tam một cái thì quên cả vết thương trên mặt mà khóc lóc chạy tới kể tội ngay.
“Anh Long, cuối cùng anh cũng đến rồi, là thằng này, nó vừa đánh em, vừa đòi xử lý anh”.
Thấy La Lục nước mắt nước mũi tèm lem, Long Tam cau mày, nhưng không quan tâm.
“Dám đánh người của tao, to gan đấy nhỉ!”
Long Tam nhíu mày rồi cất giọng hờ hững.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc thì gã chợt đứng hình.
Như không tìn vào mắt mình, Long Tam phải đưa tay lên dụi mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm thì lập tức ngã khuỵ.
Gã giật khoé miệng rồi nuốt nước miếng, mà không nói được gì.
“Anh Long, nó đấy ạ, ăn nói ngông cuồng lắm, anh đừng tha cho nó”.
La Lục không chú ý đến sắc mặt của Long Tam nên vẫn chỉ vào Sở Bắc rồi nói không ngừng.
“Thằng kia, tao khuyên mày mau quỳ xuống xin lỗi đi, sau đó dâng vợ mày ra đây thì tao sẽ xin cho một con đường sống!”
“Nếu không tao e mày không gánh nổi hậu quả đâu”.
La Lục dương dương đắc ý, thị uy trước mặt Sở Bắc.
Mấy tên đàn em của hắn cũng vậy, có Long Tam ở đây rồi thì họ còn sợ gì Sở Bắc nữa.
Thậm chí, chỉ cần Long Tam nói một câu thôi là có thể cho Sở Bắc này thăng thiên luôn rồi.
“Anh chắc chưa?”
Sở Bắc vẫn bình chân như vại, thậm chí còn chẳng thèm ngước lên nhìn.
“Anh thử hỏi Long Tam xem anh ta có dám động vào tôi không!”
“Ha ha, thằng kia, buồn cười chết mất! Thứ vô danh tiểu tốt như mày, tao thấy…”
La Lục nghe thấy thế thì bật cười ha hả.
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì đã phải ngừng lại.
Thay vào đó là tiếng bạt tai vang lên.
Chát!
La Lục ngã lăn ra đất, mặt hẳn rõ vết tay đỏ ửng.
Hả…
Thấy thế, mọi người đều ngẩn ra.
Cả Lạc Tuyết và Chu Cầm cũng vậy.
Sao tự nhiên La Lục lại bị đánh?
Hơn nữa, người ta tay còn là Long Tam.
“Anh… Long, em chửi thằng đó mà, sao anh lại đánh em?”
La Lục che má rồi cất giọng đầy tủi hờn.
Hắn thật sự không hiểu tại sao Long Tam lại làm vậy.
“Đánh mày? Tao còn muốn giết mày nữa kìa!”
Long Tam trợn trừng mắt, như thể sắp ăn tươi nuốt sống La Lục đến nơi.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 471La Lục vừa nhìn thấy Long Tam một cái thì quên cả vết thương trên mặt mà khóc lóc chạy tới kể tội ngay.“Anh Long, cuối cùng anh cũng đến rồi, là thằng này, nó vừa đánh em, vừa đòi xử lý anh”.Thấy La Lục nước mắt nước mũi tèm lem, Long Tam cau mày, nhưng không quan tâm.“Dám đánh người của tao, to gan đấy nhỉ!”Long Tam nhíu mày rồi cất giọng hờ hững.Nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc thì gã chợt đứng hình.Như không tìn vào mắt mình, Long Tam phải đưa tay lên dụi mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm thì lập tức ngã khuỵ.Gã giật khoé miệng rồi nuốt nước miếng, mà không nói được gì.“Anh Long, nó đấy ạ, ăn nói ngông cuồng lắm, anh đừng tha cho nó”.La Lục không chú ý đến sắc mặt của Long Tam nên vẫn chỉ vào Sở Bắc rồi nói không ngừng.“Thằng kia, tao khuyên mày mau quỳ xuống xin lỗi đi, sau đó dâng vợ mày ra đây thì tao sẽ xin cho một con đường sống!”“Nếu không tao e mày không gánh nổi hậu quả đâu”.La Lục dương dương đắc ý, thị uy trước mặt Sở Bắc.Mấy tên đàn em của hắn cũng vậy, có Long Tam ở đây rồi thì họ còn sợ gì Sở Bắc nữa.Thậm chí, chỉ cần Long Tam nói một câu thôi là có thể cho Sở Bắc này thăng thiên luôn rồi.“Anh chắc chưa?”Sở Bắc vẫn bình chân như vại, thậm chí còn chẳng thèm ngước lên nhìn.“Anh thử hỏi Long Tam xem anh ta có dám động vào tôi không!”“Ha ha, thằng kia, buồn cười chết mất! Thứ vô danh tiểu tốt như mày, tao thấy…”La Lục nghe thấy thế thì bật cười ha hả.Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì đã phải ngừng lại.Thay vào đó là tiếng bạt tai vang lên.Chát!La Lục ngã lăn ra đất, mặt hẳn rõ vết tay đỏ ửng.Hả…Thấy thế, mọi người đều ngẩn ra.Cả Lạc Tuyết và Chu Cầm cũng vậy.Sao tự nhiên La Lục lại bị đánh?Hơn nữa, người ta tay còn là Long Tam.“Anh… Long, em chửi thằng đó mà, sao anh lại đánh em?”La Lục che má rồi cất giọng đầy tủi hờn.Hắn thật sự không hiểu tại sao Long Tam lại làm vậy.“Đánh mày? Tao còn muốn giết mày nữa kìa!”Long Tam trợn trừng mắt, như thể sắp ăn tươi nuốt sống La Lục đến nơi.