Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 479
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 479Lạc Tuyết nghiến chặt răng, vành mắt đỏ au.Trong lòng vừa tức vừa ấm ức!Có loại họ hàng này cũng xui xẻo quá rồi.“Được rồi, được rồi, keo kiệt chính là keo kiệt, không cần phải nói mấy lời này!”Chu Lệ thấy chuyện đã vậy rồi, dứt khoát trở mặt.“Chị hai, em coi chị là chị em ruột thịt, chị lại đối xử với em như vậy? Uổng cho chị còn mở miệng gọi tiếng em gái dễ nghe như vậy!”“Chị đợi đấy, giờ em về nhà, nói cho người trong nhà biết bộ mặt thật của chị, cho bọn họ nhìn xem, bây giờ chị công thành danh toại rồi nên coi thường bọn em!”Lúc nói chuyện, Chu Lệ làm bộ muốn đi, vẫn không quên lén lút liếc mắt ra hiệu cho con trai.“Đúng vậy, nếu người ta đã chướng mắt, chúng ta cũng không cần phải ăn vạ không đi! Căn biệt thự nát này, ông đây không thèm ở!”Dương Ân chợt đứng bật dậy, nói chuyện muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe.Nói xong, mẹ con hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời nhấc chân muốn đi!“Đợi đã!”Thấy bọn họ sắp đi ra ngoài rồi, cuối cùng Chu Cầm vẫn thỏa hiệp.Nếu để cho hai mẹ con này trở về nói gì đó, thanh danh của bà ta sẽ hoàn toàn thối hoắc.Sau này còn về nhà mẹ đẻ thế nào?Chu Cầm luôn luôn sĩ diện sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra?Mà Chu Lệ và Dương Ân thấy vậy, nào còn muốn đi tiếp nữa?Đột nhiên quay người, mỏi mắt mong chờ nhìn Chu Cầm!Chu Cầm bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể nhìn về phía Lạc Tuyết.“Tiểu Tuyết, con xem việc này…”Tiền đều ở trên người Lạc Tuyết đấy, cho dù bà ta đồng ý cũng vô dụng.Không được Lạc Tuyết gật đầu, bà ta thật sự không có một trăm năm mươi nghìn!“Mẹ, sao mẹ có thể…”Lạc Tuyết vừa thấy Chu Cầm ngăn cản, trong lòng đã cảm thấy không ổn.Rõ ràng Chu Lệ và Dương Ân giở trò lạt mềm buộc chặt.Không ngờ Chu Cầm vẫn bị lừa.“Con gái, con cho cậu ta đi, coi như giúp mẹ!”Thật ra trong lòng Chu Cầm cũng không muốn, nhưng bây giờ, bà ta đã không còn cách nào rồi.“Mẹ, mẹ thế này…”Lạc Tuyết vừa tức vừa cuống, không biết nói gì cho phải!Ba trăm nghìn này chính là tiền khó khăn lắm Sở Bắc mới lấy được.Cứ đưa cho Dương Ân một nửa như vậy, sao cô có thể cam lòng?“Tiểu Tuyết à, chị cứ yên tâm, chờ em kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho chị!”Dương Ân đã đợi không kịp, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ!“Đúng vậy Tiểu Tuyết, chúng ta là họ hàng, dì sẽ lừa cháu hay sao?”
Chương 479
Lạc Tuyết nghiến chặt răng, vành mắt đỏ au.
Trong lòng vừa tức vừa ấm ức!
Có loại họ hàng này cũng xui xẻo quá rồi.
“Được rồi, được rồi, keo kiệt chính là keo kiệt, không cần phải nói mấy lời này!”
Chu Lệ thấy chuyện đã vậy rồi, dứt khoát trở mặt.
“Chị hai, em coi chị là chị em ruột thịt, chị lại đối xử với em như vậy? Uổng cho chị còn mở miệng gọi tiếng em gái dễ nghe như vậy!”
“Chị đợi đấy, giờ em về nhà, nói cho người trong nhà biết bộ mặt thật của chị, cho bọn họ nhìn xem, bây giờ chị công thành danh toại rồi nên coi thường bọn em!”
Lúc nói chuyện, Chu Lệ làm bộ muốn đi, vẫn không quên lén lút liếc mắt ra hiệu cho con trai.
“Đúng vậy, nếu người ta đã chướng mắt, chúng ta cũng không cần phải ăn vạ không đi! Căn biệt thự nát này, ông đây không thèm ở!”
Dương Ân chợt đứng bật dậy, nói chuyện muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe.
Nói xong, mẹ con hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời nhấc chân muốn đi!
“Đợi đã!”
Thấy bọn họ sắp đi ra ngoài rồi, cuối cùng Chu Cầm vẫn thỏa hiệp.
Nếu để cho hai mẹ con này trở về nói gì đó, thanh danh của bà ta sẽ hoàn toàn thối hoắc.
Sau này còn về nhà mẹ đẻ thế nào?
Chu Cầm luôn luôn sĩ diện sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra?
Mà Chu Lệ và Dương Ân thấy vậy, nào còn muốn đi tiếp nữa?
Đột nhiên quay người, mỏi mắt mong chờ nhìn Chu Cầm!
Chu Cầm bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể nhìn về phía Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, con xem việc này…”
Tiền đều ở trên người Lạc Tuyết đấy, cho dù bà ta đồng ý cũng vô dụng.
Không được Lạc Tuyết gật đầu, bà ta thật sự không có một trăm năm mươi nghìn!
“Mẹ, sao mẹ có thể…”
Lạc Tuyết vừa thấy Chu Cầm ngăn cản, trong lòng đã cảm thấy không ổn.
Rõ ràng Chu Lệ và Dương Ân giở trò lạt mềm buộc chặt.
Không ngờ Chu Cầm vẫn bị lừa.
“Con gái, con cho cậu ta đi, coi như giúp mẹ!”
Thật ra trong lòng Chu Cầm cũng không muốn, nhưng bây giờ, bà ta đã không còn cách nào rồi.
“Mẹ, mẹ thế này…”
Lạc Tuyết vừa tức vừa cuống, không biết nói gì cho phải!
Ba trăm nghìn này chính là tiền khó khăn lắm Sở Bắc mới lấy được.
Cứ đưa cho Dương Ân một nửa như vậy, sao cô có thể cam lòng?
“Tiểu Tuyết à, chị cứ yên tâm, chờ em kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho chị!”
Dương Ân đã đợi không kịp, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ!
“Đúng vậy Tiểu Tuyết, chúng ta là họ hàng, dì sẽ lừa cháu hay sao?”
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 479Lạc Tuyết nghiến chặt răng, vành mắt đỏ au.Trong lòng vừa tức vừa ấm ức!Có loại họ hàng này cũng xui xẻo quá rồi.“Được rồi, được rồi, keo kiệt chính là keo kiệt, không cần phải nói mấy lời này!”Chu Lệ thấy chuyện đã vậy rồi, dứt khoát trở mặt.“Chị hai, em coi chị là chị em ruột thịt, chị lại đối xử với em như vậy? Uổng cho chị còn mở miệng gọi tiếng em gái dễ nghe như vậy!”“Chị đợi đấy, giờ em về nhà, nói cho người trong nhà biết bộ mặt thật của chị, cho bọn họ nhìn xem, bây giờ chị công thành danh toại rồi nên coi thường bọn em!”Lúc nói chuyện, Chu Lệ làm bộ muốn đi, vẫn không quên lén lút liếc mắt ra hiệu cho con trai.“Đúng vậy, nếu người ta đã chướng mắt, chúng ta cũng không cần phải ăn vạ không đi! Căn biệt thự nát này, ông đây không thèm ở!”Dương Ân chợt đứng bật dậy, nói chuyện muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe.Nói xong, mẹ con hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời nhấc chân muốn đi!“Đợi đã!”Thấy bọn họ sắp đi ra ngoài rồi, cuối cùng Chu Cầm vẫn thỏa hiệp.Nếu để cho hai mẹ con này trở về nói gì đó, thanh danh của bà ta sẽ hoàn toàn thối hoắc.Sau này còn về nhà mẹ đẻ thế nào?Chu Cầm luôn luôn sĩ diện sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra?Mà Chu Lệ và Dương Ân thấy vậy, nào còn muốn đi tiếp nữa?Đột nhiên quay người, mỏi mắt mong chờ nhìn Chu Cầm!Chu Cầm bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể nhìn về phía Lạc Tuyết.“Tiểu Tuyết, con xem việc này…”Tiền đều ở trên người Lạc Tuyết đấy, cho dù bà ta đồng ý cũng vô dụng.Không được Lạc Tuyết gật đầu, bà ta thật sự không có một trăm năm mươi nghìn!“Mẹ, sao mẹ có thể…”Lạc Tuyết vừa thấy Chu Cầm ngăn cản, trong lòng đã cảm thấy không ổn.Rõ ràng Chu Lệ và Dương Ân giở trò lạt mềm buộc chặt.Không ngờ Chu Cầm vẫn bị lừa.“Con gái, con cho cậu ta đi, coi như giúp mẹ!”Thật ra trong lòng Chu Cầm cũng không muốn, nhưng bây giờ, bà ta đã không còn cách nào rồi.“Mẹ, mẹ thế này…”Lạc Tuyết vừa tức vừa cuống, không biết nói gì cho phải!Ba trăm nghìn này chính là tiền khó khăn lắm Sở Bắc mới lấy được.Cứ đưa cho Dương Ân một nửa như vậy, sao cô có thể cam lòng?“Tiểu Tuyết à, chị cứ yên tâm, chờ em kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho chị!”Dương Ân đã đợi không kịp, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ!“Đúng vậy Tiểu Tuyết, chúng ta là họ hàng, dì sẽ lừa cháu hay sao?”