Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 498

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 498“Chào người đẹp, tôi là Chu Bân, là bạn trai của Tiểu Uyển”.Nghe thấy Chu Bân không biết xấu hổ mà tự giới thiệu mình, Lạc Tuyết cũng cạn lời, trong lòng lại càng thấy Chu Bân buồn nôn.Thế nhưng, đây dù sao cũng là chuyện cá nhân của Tô Uyển, cô cũng không tiện nói nhiều.Cô chỉ lịch sự gật đầu rồi cũng không để ý gì đến Chu Bân nữa.Chu Bân cũng buồn bực, trong lòng thầm hận, nhưng không thể hiện ra ngoài.Một lúc sau, chỉ thấy anh ta quay người nhìn Tô Uyển.“Tiểu Uyển, bây giờ sắp đến giờ cơm rồi, anh biết một nhà hàng hương vị không tệ, chi bằng chúng ta cùng đi ăn đi?”“Không cần”.Tô Uyển không chút do dự khi từ chối lời mời của Chu Bân, nói: “Bạn thân tôi mới mở cửa hàng, tôi phải mời cô ấy và chồng cô ấy ăn cơm, anh tự mình ăn đi”.Nghe thấy lời của Tô Uyển, Chu Bân cũng ngây người.Thế nhưng, sau đó, anh ta cắn răng, giả vờ rộng lượng nói: “Nếu đã như vậy, chi bằng để anh làm chủ, mời bạn bè em cùng dùng cơm, như vậy được rồi chứ?”Tô Uyển đang muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra được.Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.Chu Bân thấy Tô Uyển cuối cùng cũng gật đầu, lập tức vui mừng.“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi”.Tô Uyển gật đầu, quay sang nói với Lạc Tuyết: “Tiểu Tuyết, vậy chúng ta cùng đi đi”.Lạc Tuyết chần chờ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.“Được”.Mấy người ra bên ngoài cửa thì thấy một chiếc xe thể thao màu tím đậu bên ngoài phía xa.Lúc này, xung quanh chiếc xe thể thao đã có một nhóm người vây quanh, mấy người đó đứng trước xe, trên tay cầm điện thoại, rõ ràng là đang chụp ảnh.Chu Bân thấy vậy, lòng hư vinh lại càng thỏa mãn, ánh mắt đầy đắc ý.Rất đắc ý nhìn Tô Uyển, muốn nhìn thấy chút ngưỡng mộ trong mắt Tô Uyển.Nhưng, anh ta phải thất vọng rồi.Tô Uyển hoàn toàn không nhìn xe thể thao của anh ta mà đang nói chuyện với Lạc Tuyết.Chu Bân thấy thế, vẻ đắc ý trong mắt cũng biến mất.“Tiểu Uyển, chúng ta lên xe chứ?”Chu Bân xua đám người đang vây quanh chụp ảnh đi, vẻ mặt ân cần nói với Tô Uyển.Tô Uyển nhìn xe thể thao của Chu Bân thì khẽ nhíu mày.“Xe của anh chỉ có hai chỗ, chúng tôi đi thế nào?”Chu Bân nghe vậy, vẻ mặt cố ý tỏ vẻ khó xử, nói: “Xe thể thao đều như vậy cả, anh cũng không có cách nào!”

Chương 498

“Chào người đẹp, tôi là Chu Bân, là bạn trai của Tiểu Uyển”.

Nghe thấy Chu Bân không biết xấu hổ mà tự giới thiệu mình, Lạc Tuyết cũng cạn lời, trong lòng lại càng thấy Chu Bân buồn nôn.

Thế nhưng, đây dù sao cũng là chuyện cá nhân của Tô Uyển, cô cũng không tiện nói nhiều.

Cô chỉ lịch sự gật đầu rồi cũng không để ý gì đến Chu Bân nữa.

Chu Bân cũng buồn bực, trong lòng thầm hận, nhưng không thể hiện ra ngoài.

Một lúc sau, chỉ thấy anh ta quay người nhìn Tô Uyển.

“Tiểu Uyển, bây giờ sắp đến giờ cơm rồi, anh biết một nhà hàng hương vị không tệ, chi bằng chúng ta cùng đi ăn đi?”

“Không cần”.

Tô Uyển không chút do dự khi từ chối lời mời của Chu Bân, nói: “Bạn thân tôi mới mở cửa hàng, tôi phải mời cô ấy và chồng cô ấy ăn cơm, anh tự mình ăn đi”.

Nghe thấy lời của Tô Uyển, Chu Bân cũng ngây người.

Thế nhưng, sau đó, anh ta cắn răng, giả vờ rộng lượng nói: “Nếu đã như vậy, chi bằng để anh làm chủ, mời bạn bè em cùng dùng cơm, như vậy được rồi chứ?”

Tô Uyển đang muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra được.

Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Chu Bân thấy Tô Uyển cuối cùng cũng gật đầu, lập tức vui mừng.

“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi”.

Tô Uyển gật đầu, quay sang nói với Lạc Tuyết: “Tiểu Tuyết, vậy chúng ta cùng đi đi”.

Lạc Tuyết chần chờ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Được”.

Mấy người ra bên ngoài cửa thì thấy một chiếc xe thể thao màu tím đậu bên ngoài phía xa.

Lúc này, xung quanh chiếc xe thể thao đã có một nhóm người vây quanh, mấy người đó đứng trước xe, trên tay cầm điện thoại, rõ ràng là đang chụp ảnh.

Chu Bân thấy vậy, lòng hư vinh lại càng thỏa mãn, ánh mắt đầy đắc ý.

Rất đắc ý nhìn Tô Uyển, muốn nhìn thấy chút ngưỡng mộ trong mắt Tô Uyển.

Nhưng, anh ta phải thất vọng rồi.

Tô Uyển hoàn toàn không nhìn xe thể thao của anh ta mà đang nói chuyện với Lạc Tuyết.

Chu Bân thấy thế, vẻ đắc ý trong mắt cũng biến mất.

“Tiểu Uyển, chúng ta lên xe chứ?”

Chu Bân xua đám người đang vây quanh chụp ảnh đi, vẻ mặt ân cần nói với Tô Uyển.

Tô Uyển nhìn xe thể thao của Chu Bân thì khẽ nhíu mày.

“Xe của anh chỉ có hai chỗ, chúng tôi đi thế nào?”

Chu Bân nghe vậy, vẻ mặt cố ý tỏ vẻ khó xử, nói: “Xe thể thao đều như vậy cả, anh cũng không có cách nào!”

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 498“Chào người đẹp, tôi là Chu Bân, là bạn trai của Tiểu Uyển”.Nghe thấy Chu Bân không biết xấu hổ mà tự giới thiệu mình, Lạc Tuyết cũng cạn lời, trong lòng lại càng thấy Chu Bân buồn nôn.Thế nhưng, đây dù sao cũng là chuyện cá nhân của Tô Uyển, cô cũng không tiện nói nhiều.Cô chỉ lịch sự gật đầu rồi cũng không để ý gì đến Chu Bân nữa.Chu Bân cũng buồn bực, trong lòng thầm hận, nhưng không thể hiện ra ngoài.Một lúc sau, chỉ thấy anh ta quay người nhìn Tô Uyển.“Tiểu Uyển, bây giờ sắp đến giờ cơm rồi, anh biết một nhà hàng hương vị không tệ, chi bằng chúng ta cùng đi ăn đi?”“Không cần”.Tô Uyển không chút do dự khi từ chối lời mời của Chu Bân, nói: “Bạn thân tôi mới mở cửa hàng, tôi phải mời cô ấy và chồng cô ấy ăn cơm, anh tự mình ăn đi”.Nghe thấy lời của Tô Uyển, Chu Bân cũng ngây người.Thế nhưng, sau đó, anh ta cắn răng, giả vờ rộng lượng nói: “Nếu đã như vậy, chi bằng để anh làm chủ, mời bạn bè em cùng dùng cơm, như vậy được rồi chứ?”Tô Uyển đang muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra được.Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.Chu Bân thấy Tô Uyển cuối cùng cũng gật đầu, lập tức vui mừng.“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi”.Tô Uyển gật đầu, quay sang nói với Lạc Tuyết: “Tiểu Tuyết, vậy chúng ta cùng đi đi”.Lạc Tuyết chần chờ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.“Được”.Mấy người ra bên ngoài cửa thì thấy một chiếc xe thể thao màu tím đậu bên ngoài phía xa.Lúc này, xung quanh chiếc xe thể thao đã có một nhóm người vây quanh, mấy người đó đứng trước xe, trên tay cầm điện thoại, rõ ràng là đang chụp ảnh.Chu Bân thấy vậy, lòng hư vinh lại càng thỏa mãn, ánh mắt đầy đắc ý.Rất đắc ý nhìn Tô Uyển, muốn nhìn thấy chút ngưỡng mộ trong mắt Tô Uyển.Nhưng, anh ta phải thất vọng rồi.Tô Uyển hoàn toàn không nhìn xe thể thao của anh ta mà đang nói chuyện với Lạc Tuyết.Chu Bân thấy thế, vẻ đắc ý trong mắt cũng biến mất.“Tiểu Uyển, chúng ta lên xe chứ?”Chu Bân xua đám người đang vây quanh chụp ảnh đi, vẻ mặt ân cần nói với Tô Uyển.Tô Uyển nhìn xe thể thao của Chu Bân thì khẽ nhíu mày.“Xe của anh chỉ có hai chỗ, chúng tôi đi thế nào?”Chu Bân nghe vậy, vẻ mặt cố ý tỏ vẻ khó xử, nói: “Xe thể thao đều như vậy cả, anh cũng không có cách nào!”

Chương 498