Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 538
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 538Nhìn thái độ của Dương Ân, Ngô Lương hài lòng gật đầu.Sau đó ông ta hít sâu một hơi nói: “Cậu là người họ Sở đi khỏi đây lúc nãy có quan hệ gì?”Dương Ân nghĩ Ngô Lương gây chuyện gì với mình nên vội vàng xua tay, hoảng sợ nói: “Ông chủ Ngô, ông đừng hiểu lầm, tôi không có quan hệ gì với anh ta cả”.Dương Ân vừa dứt lời, Ngô Lương đập vào mặt bàn trước mặt.“Ông muốn nghe sự thật, nếu cậu dám giở trò trước mặt ông thì hôm nay cứ bò ra khỏi đây đi”.Nghe thế sắc mặt Dương Ân trắng bệch.Áp lực lúc nãy của mấy tên bảo vệ đó vẫn còn lởn vởn trong đầu khiến cậu ta khó thở.Hơn nữa đám người thanh niên tóc vàng đã đánh cậu ta đủ thảm rồi, cậu ta không muốn bị đau đớn về xác thịt nữa.Nghĩ đến đây cậu ta vội nói: “Người vừa rồi là chồng của chị họ tôi, anh ta là tên mù, tôi gọi anh ta đến vốn dĩ muốn để anh ta thanh toán cho tôi nhưng tôi không ngờ anh ta lại từ chối”.Kẻ mù? Lại họ Sở…Ngô Lương run lên hỏi: “Mau nói cho tôi biết cậu ta tên gì?”Nói rồi Ngô Lương căng thẳng nhìn Dương Ân, thậm chí ánh mắt còn lộ ra vẻ sợ hãi.Nhìn phản ứng của Ngô Lương, Dương Ân cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cậu ta vẫn nói tên Sở Bắc.“Anh ta tên là Sở Bắc”.Sở Bắc! Quả nhiên là cậu ta!Nghe Dương Ân nói thế, Ngô Lương cũng không còn kiêu căng như trước nữa, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ như mất hồn.Thấy thế Dương Ân không khỏi cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.Cậu ta do dự một lúc mới hỏi: “Ông chủ, ông chủ Ngô, ông không sao chứ?”Thế nhưng cậu ta vừa dứt lời, Ngô Lương đã tức giận quát cậu ta.“Cút! Cút cho ông!”Mặt mày Dương Ân tái mét nhìn sắc mặt khó coi của Ngô Lương, không dám chậm trễ vội vàng xoay người chạy ra ngoài.Sau khi Dương Ân đi, Ngô Lương hoàn hồn, hai tay run rẩy lấy điện thoại ra định gọi điện thoại.Nhưng đúng lúc này điện thoại ông ta bỗng vang lên.Ngô Lương nhìn tên hiển thị trên màn hình, sắc mặt thay đổi, trong lòng bỗng chốc xuất hiện một luồng khí lạnh.Ông ta run rẩy nhận điện thoại.“Chào anh Long, tôi là…”Ông ta vừa lên tiếng đã bị giọng nói hùng hồn ở đầu bên kia điện thoại ngắt lời.“Đến gặp tôi trong vòng mười phút, chậm một phút ông tự mình xem mà giải quyết”.Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Ngô Lương trở nên cực kỳ khó coi.Lúc này trong mắt ông ta tràn đầy vẻ sợ hãi.Ông ta cực kỳ quen thuộc với giọng nói này, thậm chí là khắc cốt ghi tâm, vì chủ nhân giọng nói này là ông trùm thế lực ngầm ở cả thành phố Tân Hải – Long Tam.
Chương 538
Nhìn thái độ của Dương Ân, Ngô Lương hài lòng gật đầu.
Sau đó ông ta hít sâu một hơi nói: “Cậu là người họ Sở đi khỏi đây lúc nãy có quan hệ gì?”
Dương Ân nghĩ Ngô Lương gây chuyện gì với mình nên vội vàng xua tay, hoảng sợ nói: “Ông chủ Ngô, ông đừng hiểu lầm, tôi không có quan hệ gì với anh ta cả”.
Dương Ân vừa dứt lời, Ngô Lương đập vào mặt bàn trước mặt.
“Ông muốn nghe sự thật, nếu cậu dám giở trò trước mặt ông thì hôm nay cứ bò ra khỏi đây đi”.
Nghe thế sắc mặt Dương Ân trắng bệch.
Áp lực lúc nãy của mấy tên bảo vệ đó vẫn còn lởn vởn trong đầu khiến cậu ta khó thở.
Hơn nữa đám người thanh niên tóc vàng đã đánh cậu ta đủ thảm rồi, cậu ta không muốn bị đau đớn về xác thịt nữa.
Nghĩ đến đây cậu ta vội nói: “Người vừa rồi là chồng của chị họ tôi, anh ta là tên mù, tôi gọi anh ta đến vốn dĩ muốn để anh ta thanh toán cho tôi nhưng tôi không ngờ anh ta lại từ chối”.
Kẻ mù? Lại họ Sở…
Ngô Lương run lên hỏi: “Mau nói cho tôi biết cậu ta tên gì?”
Nói rồi Ngô Lương căng thẳng nhìn Dương Ân, thậm chí ánh mắt còn lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhìn phản ứng của Ngô Lương, Dương Ân cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cậu ta vẫn nói tên Sở Bắc.
“Anh ta tên là Sở Bắc”.
Sở Bắc! Quả nhiên là cậu ta!
Nghe Dương Ân nói thế, Ngô Lương cũng không còn kiêu căng như trước nữa, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ như mất hồn.
Thấy thế Dương Ân không khỏi cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Cậu ta do dự một lúc mới hỏi: “Ông chủ, ông chủ Ngô, ông không sao chứ?”
Thế nhưng cậu ta vừa dứt lời, Ngô Lương đã tức giận quát cậu ta.
“Cút! Cút cho ông!”
Mặt mày Dương Ân tái mét nhìn sắc mặt khó coi của Ngô Lương, không dám chậm trễ vội vàng xoay người chạy ra ngoài.
Sau khi Dương Ân đi, Ngô Lương hoàn hồn, hai tay run rẩy lấy điện thoại ra định gọi điện thoại.
Nhưng đúng lúc này điện thoại ông ta bỗng vang lên.
Ngô Lương nhìn tên hiển thị trên màn hình, sắc mặt thay đổi, trong lòng bỗng chốc xuất hiện một luồng khí lạnh.
Ông ta run rẩy nhận điện thoại.
“Chào anh Long, tôi là…”
Ông ta vừa lên tiếng đã bị giọng nói hùng hồn ở đầu bên kia điện thoại ngắt lời.
“Đến gặp tôi trong vòng mười phút, chậm một phút ông tự mình xem mà giải quyết”.
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Ngô Lương trở nên cực kỳ khó coi.
Lúc này trong mắt ông ta tràn đầy vẻ sợ hãi.
Ông ta cực kỳ quen thuộc với giọng nói này, thậm chí là khắc cốt ghi tâm, vì chủ nhân giọng nói này là ông trùm thế lực ngầm ở cả thành phố Tân Hải – Long Tam.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 538Nhìn thái độ của Dương Ân, Ngô Lương hài lòng gật đầu.Sau đó ông ta hít sâu một hơi nói: “Cậu là người họ Sở đi khỏi đây lúc nãy có quan hệ gì?”Dương Ân nghĩ Ngô Lương gây chuyện gì với mình nên vội vàng xua tay, hoảng sợ nói: “Ông chủ Ngô, ông đừng hiểu lầm, tôi không có quan hệ gì với anh ta cả”.Dương Ân vừa dứt lời, Ngô Lương đập vào mặt bàn trước mặt.“Ông muốn nghe sự thật, nếu cậu dám giở trò trước mặt ông thì hôm nay cứ bò ra khỏi đây đi”.Nghe thế sắc mặt Dương Ân trắng bệch.Áp lực lúc nãy của mấy tên bảo vệ đó vẫn còn lởn vởn trong đầu khiến cậu ta khó thở.Hơn nữa đám người thanh niên tóc vàng đã đánh cậu ta đủ thảm rồi, cậu ta không muốn bị đau đớn về xác thịt nữa.Nghĩ đến đây cậu ta vội nói: “Người vừa rồi là chồng của chị họ tôi, anh ta là tên mù, tôi gọi anh ta đến vốn dĩ muốn để anh ta thanh toán cho tôi nhưng tôi không ngờ anh ta lại từ chối”.Kẻ mù? Lại họ Sở…Ngô Lương run lên hỏi: “Mau nói cho tôi biết cậu ta tên gì?”Nói rồi Ngô Lương căng thẳng nhìn Dương Ân, thậm chí ánh mắt còn lộ ra vẻ sợ hãi.Nhìn phản ứng của Ngô Lương, Dương Ân cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cậu ta vẫn nói tên Sở Bắc.“Anh ta tên là Sở Bắc”.Sở Bắc! Quả nhiên là cậu ta!Nghe Dương Ân nói thế, Ngô Lương cũng không còn kiêu căng như trước nữa, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ như mất hồn.Thấy thế Dương Ân không khỏi cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.Cậu ta do dự một lúc mới hỏi: “Ông chủ, ông chủ Ngô, ông không sao chứ?”Thế nhưng cậu ta vừa dứt lời, Ngô Lương đã tức giận quát cậu ta.“Cút! Cút cho ông!”Mặt mày Dương Ân tái mét nhìn sắc mặt khó coi của Ngô Lương, không dám chậm trễ vội vàng xoay người chạy ra ngoài.Sau khi Dương Ân đi, Ngô Lương hoàn hồn, hai tay run rẩy lấy điện thoại ra định gọi điện thoại.Nhưng đúng lúc này điện thoại ông ta bỗng vang lên.Ngô Lương nhìn tên hiển thị trên màn hình, sắc mặt thay đổi, trong lòng bỗng chốc xuất hiện một luồng khí lạnh.Ông ta run rẩy nhận điện thoại.“Chào anh Long, tôi là…”Ông ta vừa lên tiếng đã bị giọng nói hùng hồn ở đầu bên kia điện thoại ngắt lời.“Đến gặp tôi trong vòng mười phút, chậm một phút ông tự mình xem mà giải quyết”.Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Ngô Lương trở nên cực kỳ khó coi.Lúc này trong mắt ông ta tràn đầy vẻ sợ hãi.Ông ta cực kỳ quen thuộc với giọng nói này, thậm chí là khắc cốt ghi tâm, vì chủ nhân giọng nói này là ông trùm thế lực ngầm ở cả thành phố Tân Hải – Long Tam.