Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 546
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 546Đây rõ ràng là nhà bà ta, nhưng hiện giờ hai mẹ con Chu Lệ lại coi bà ta như người ngoài.Mẹ con họ ở đây còn tự nhiên hơn ở nhà, điều này khiến Chu Cầm thấy rất không thoải mái.“Xem ra, mình phải nhanh chóng kiếm cái cớ gì đó để tống cổ hai mẹ con nhà này về thôi”.Lúc Chu Cầm đang nghĩ vậy thì cửa biệt thử bị đẩy mở, Sở Bắc và Lạc Tuyết đã về.Thấy hai bọn họ vào nhà, Chu Cầm lập tức nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.Không chờ hai người đi tới gần, bà ta đã bước lên trước.“Tiểu Tuyết, Sở Bắc, hai đứa về đúng lúc đấy, mẹ có chuyện muốn hỏi đây”.Thấy mẹ mình có vẻ mặt là lạ, Lạc Tuyết thấy chột dạ rồi có cảm giác bất an.“Mẹ, có chuyện gì thì để nói sau, con với Sở Bắc đi thay quần áo đã”.Dứt lời, Lạc Tuyết kéo tay Sở Bắc đi lên tầng.Nhưng đúng lúc này, Chu Cầm đã nhanh chân hơn rồi đứng chặn trước mặt bọn họ.“Chưa cần thay quần áo vội, chờ mẹ hỏi xong rồi muốn làm gì thì làm”.Nghe thấy thế, Lạc Tuyết có vẻ nghi hoặc.“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì thế ạ?”Chu Cầm hít sâu một hơi rồi nhìn sang Sở Bắc,“Sở Bắc, cậu nói thật cho tôi biết, cậu có liên quan đến chuyện của Dương Ân không?”Sở Bắc nghe thấy thế thì lập tức lắc đầu không chút do dự.“Không!”Không ư?Nghe anh trả lời như vậy, Chu Cầm lập tức thở phào một hơi.Nhưng ngay sau đó, bà ta lại cau mày.Bà ta nhìn chằm chằm vào Sở Bắc một lúc rồi hỏi: “Thế hôm nay, cậu có gặp Dương Ân không?”Sở Bắc gật đầu, không hề phủ định.Chu Cầm thấy thế thì hỏi tiếp ngay: “Dương Ân vừa về kể là nó mời các bạn đi ăn, lúc thanh toán không đủ tiền nên đã gọi điện cho cậu, muốn nhờ cậu trả tiền giúp, nhưng cậu đã từ chối, có chuyện này không?”“Có!”Sở Bắc bình thản đáp.Nghe thấy thế, Chu Cầm càng nhíu chặt mày hơn.Bà ta bắt đầu bực mình nói: “Chỉ có một bữa ăn thôi mà, dẫu sao Dương Ân cũng là em họ của Tiểu Tuyết và là em vợ của cậu, sao cậu không trả tiền cho nó? Có nhất thiết phải khó khăn đến vậy không?”Song, Sở Bắc chỉ trầm mặc, chứ không trả lời câu hỏi của Chu Cầm.Ngược lại, Lạc Tuyết bắt đầu thấy bực.“Mẹ, chuyện này sao có thể trách Sở Bắc được! Mẹ không biết rõ chuyện này thì để con kể chi tiết cho mà nghe!”Dứt lời, Lạc Tuyết định kể hết mọi chuyện cho mẹ mình biết.
Chương 546
Đây rõ ràng là nhà bà ta, nhưng hiện giờ hai mẹ con Chu Lệ lại coi bà ta như người ngoài.
Mẹ con họ ở đây còn tự nhiên hơn ở nhà, điều này khiến Chu Cầm thấy rất không thoải mái.
“Xem ra, mình phải nhanh chóng kiếm cái cớ gì đó để tống cổ hai mẹ con nhà này về thôi”.
Lúc Chu Cầm đang nghĩ vậy thì cửa biệt thử bị đẩy mở, Sở Bắc và Lạc Tuyết đã về.
Thấy hai bọn họ vào nhà, Chu Cầm lập tức nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.
Không chờ hai người đi tới gần, bà ta đã bước lên trước.
“Tiểu Tuyết, Sở Bắc, hai đứa về đúng lúc đấy, mẹ có chuyện muốn hỏi đây”.
Thấy mẹ mình có vẻ mặt là lạ, Lạc Tuyết thấy chột dạ rồi có cảm giác bất an.
“Mẹ, có chuyện gì thì để nói sau, con với Sở Bắc đi thay quần áo đã”.
Dứt lời, Lạc Tuyết kéo tay Sở Bắc đi lên tầng.
Nhưng đúng lúc này, Chu Cầm đã nhanh chân hơn rồi đứng chặn trước mặt bọn họ.
“Chưa cần thay quần áo vội, chờ mẹ hỏi xong rồi muốn làm gì thì làm”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết có vẻ nghi hoặc.
“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì thế ạ?”
Chu Cầm hít sâu một hơi rồi nhìn sang Sở Bắc,
“Sở Bắc, cậu nói thật cho tôi biết, cậu có liên quan đến chuyện của Dương Ân không?”
Sở Bắc nghe thấy thế thì lập tức lắc đầu không chút do dự.
“Không!”
Không ư?
Nghe anh trả lời như vậy, Chu Cầm lập tức thở phào một hơi.
Nhưng ngay sau đó, bà ta lại cau mày.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Sở Bắc một lúc rồi hỏi: “Thế hôm nay, cậu có gặp Dương Ân không?”
Sở Bắc gật đầu, không hề phủ định.
Chu Cầm thấy thế thì hỏi tiếp ngay: “Dương Ân vừa về kể là nó mời các bạn đi ăn, lúc thanh toán không đủ tiền nên đã gọi điện cho cậu, muốn nhờ cậu trả tiền giúp, nhưng cậu đã từ chối, có chuyện này không?”
“Có!”
Sở Bắc bình thản đáp.
Nghe thấy thế, Chu Cầm càng nhíu chặt mày hơn.
Bà ta bắt đầu bực mình nói: “Chỉ có một bữa ăn thôi mà, dẫu sao Dương Ân cũng là em họ của Tiểu Tuyết và là em vợ của cậu, sao cậu không trả tiền cho nó? Có nhất thiết phải khó khăn đến vậy không?”
Song, Sở Bắc chỉ trầm mặc, chứ không trả lời câu hỏi của Chu Cầm.
Ngược lại, Lạc Tuyết bắt đầu thấy bực.
“Mẹ, chuyện này sao có thể trách Sở Bắc được! Mẹ không biết rõ chuyện này thì để con kể chi tiết cho mà nghe!”
Dứt lời, Lạc Tuyết định kể hết mọi chuyện cho mẹ mình biết.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 546Đây rõ ràng là nhà bà ta, nhưng hiện giờ hai mẹ con Chu Lệ lại coi bà ta như người ngoài.Mẹ con họ ở đây còn tự nhiên hơn ở nhà, điều này khiến Chu Cầm thấy rất không thoải mái.“Xem ra, mình phải nhanh chóng kiếm cái cớ gì đó để tống cổ hai mẹ con nhà này về thôi”.Lúc Chu Cầm đang nghĩ vậy thì cửa biệt thử bị đẩy mở, Sở Bắc và Lạc Tuyết đã về.Thấy hai bọn họ vào nhà, Chu Cầm lập tức nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.Không chờ hai người đi tới gần, bà ta đã bước lên trước.“Tiểu Tuyết, Sở Bắc, hai đứa về đúng lúc đấy, mẹ có chuyện muốn hỏi đây”.Thấy mẹ mình có vẻ mặt là lạ, Lạc Tuyết thấy chột dạ rồi có cảm giác bất an.“Mẹ, có chuyện gì thì để nói sau, con với Sở Bắc đi thay quần áo đã”.Dứt lời, Lạc Tuyết kéo tay Sở Bắc đi lên tầng.Nhưng đúng lúc này, Chu Cầm đã nhanh chân hơn rồi đứng chặn trước mặt bọn họ.“Chưa cần thay quần áo vội, chờ mẹ hỏi xong rồi muốn làm gì thì làm”.Nghe thấy thế, Lạc Tuyết có vẻ nghi hoặc.“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì thế ạ?”Chu Cầm hít sâu một hơi rồi nhìn sang Sở Bắc,“Sở Bắc, cậu nói thật cho tôi biết, cậu có liên quan đến chuyện của Dương Ân không?”Sở Bắc nghe thấy thế thì lập tức lắc đầu không chút do dự.“Không!”Không ư?Nghe anh trả lời như vậy, Chu Cầm lập tức thở phào một hơi.Nhưng ngay sau đó, bà ta lại cau mày.Bà ta nhìn chằm chằm vào Sở Bắc một lúc rồi hỏi: “Thế hôm nay, cậu có gặp Dương Ân không?”Sở Bắc gật đầu, không hề phủ định.Chu Cầm thấy thế thì hỏi tiếp ngay: “Dương Ân vừa về kể là nó mời các bạn đi ăn, lúc thanh toán không đủ tiền nên đã gọi điện cho cậu, muốn nhờ cậu trả tiền giúp, nhưng cậu đã từ chối, có chuyện này không?”“Có!”Sở Bắc bình thản đáp.Nghe thấy thế, Chu Cầm càng nhíu chặt mày hơn.Bà ta bắt đầu bực mình nói: “Chỉ có một bữa ăn thôi mà, dẫu sao Dương Ân cũng là em họ của Tiểu Tuyết và là em vợ của cậu, sao cậu không trả tiền cho nó? Có nhất thiết phải khó khăn đến vậy không?”Song, Sở Bắc chỉ trầm mặc, chứ không trả lời câu hỏi của Chu Cầm.Ngược lại, Lạc Tuyết bắt đầu thấy bực.“Mẹ, chuyện này sao có thể trách Sở Bắc được! Mẹ không biết rõ chuyện này thì để con kể chi tiết cho mà nghe!”Dứt lời, Lạc Tuyết định kể hết mọi chuyện cho mẹ mình biết.